Ngay cả tông sưng Hóa Cảnh như Thạch tiên sinh cũng bị đối phương một kiếm đánh chết!
Một đối thủ khủng bố như thế đã là sự tồn tại mà không phải anh ta có thể tưởng tượng nữa rồi
Có điều, Diệp Lâm không định lấy mạng của anh ta, bởi vì còn cần phải dùng anh ta.
“Chợ đen là của anh hả?” Diệp Lâm hỏi.
“Đúng vậy..” Hoàng Kim Bưu gật đầu rồi cuống quít lắc đầu: “Không... không phải..”
“Chợ đen... sau này đều là của anh!”
Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười, thầm nghĩ: Thằng này cũng biết điều đấy chứ!
“Sau này tôi cần một lượng lớn thiên tài địa bảo để luyện dược, anh có thể thỏa mãn nhu cầu của tôi không?”
Hoàng Kim Bưu gật đầu liên tục: “Được! Anh muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu! Nhất định có thể làm anh vừa lòng!”
“Ừ” Diệp Lâm viết một phần danh sách giao cho Hoàng Kim Bưu: “Sau này mỗi tháng đều chuẩn bị sẵn dược liệu trên danh sách, gửi đến cao ốc Long Môn tại Yến Kinh cho tôi”
Hoàng Kim Bưu xem thử, danh sách có rất nhiều dược liệu, có cả dược liệu mà anh ta không đọc được tên, nói gì đến việc từng thấy hoặc là có tồn tại, dù vậy thì anh ta vẫn gật đầu.
Lúc này vì giữ mạng, đừng nói là thiên tài địa bảo, dù là Diệp Lâm có muốn quả nhân sâm hay quả bàn đào thì anh ta cũng sẽ đồng ý.
“Nhớ rõ là đừng gì trò!” Diệp Lâm cảnh cáo: “Lần này tôi có thể thả anh đi thì lần sau tôi cũng có thể lấy mạng của anh bất cứ lúc nào”
“Trong tháng này phải có đợt dược liệu đầu tiên, nếu không thấy thì tôi sẽtự mình đi Đông Hải tìm anh”
Hoàng Kim Bưu gật đầu liên tục: “Tôi chắc chắn sẽ gửi đủ và gửi đúng thời gian!”
“Cút đi!” Diệp Lâm phất tay.
Hoàng Kim Bưu như được đại xá, vừa gật đầu nói cảm ơn vừa chạy vắt giò lên cổ.
Sau đó, Diệp Lâm dời ánh mắt lên người ông cụ Thanh Môn bị thương nặng nằm dưới đất.
“Nếu cậu có thể tha cho tôi thì ân oán giữa Thanh Môn và cậu xem như thanh toán xong, sau này Thanh Môn tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa!” Ông cụ mở miệng xin tha.
“Ha ha.." Diệp Lâm không chút để ý mà cười nói: "Ông cho rằng tôi sợ Thanh Môn các ông gây phiền phức cho mình hả?”
Nghe vậy, ông cụ im lặng, thầm nghĩ: Đúng rồi, cậu ta có thực lực rất khủng bố, dù có cho bọn họ thêm mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đến nữa.
Toàn bộ Thanh Môn, chắc là chỉ có ba vị đứng đầu tự mình ra tay mới có thể đánh lại cậu ta.
“Vậy cậu muốn cái gì?” Ông cụ nói: “Có thể cho ôi xem thử danh sách không? Thanh Môn chúng tôi cũng có thể thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào của cậu!"
Diệp Lâm nói: “Tôi không cần Thanh Môn các ông chuẩn bị mấy thứ kia. Tôi chỉ cần Thanh Môn các ông chuẩn bị một thứ khác cho tôi là được."
“Là cái gì?" Ông cụ đồng ý ngay lập tức: “Dù là thứ gì thì Thanh Môn chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức lực chuẩn bị cho cậu!”
“Quyền lực!" Diệp Lâm nói.
Cái gì?
Ông cụ sửng sốt, dường như không hiểu ý của Diệp Lâm.
“Tôi muốn quyền lực trong Thanh Môn các ông!" Diệp Lâm lặp lại lần nữa.
Nghe vậy, ông ta như bị sét đánh ngang tai, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
“Để mạng lại cho ông là vì muốn ông truyền lời thay tôi” Diệp Lâm nói: "Tôi cho Thanh Môn nước ngoài các ông hai lựa chọn”
“Một là giải tán. Hai là sáp nhập Long Môn”
Cái gì?
Nghe vậy, ông cụ giật nảy mình, cả buổi không nói nên lời.
“Cho các ông nửa tháng để suy nghĩ”
Diệp Lâm gửi lời nhắn cuối cùng: "Nửa tháng sau, lúc các ông ở nước ngoài nghe thấy tin tức tôi trở thành chiến thần Ung Châu, cũng là lúc tôi dẫn quân san bằng Thanh Môn."
Nghe vậy, ông cụ nghẹn thở, cả người ngây như phỗng.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng thứ mà Diệp Lâm muốn là toàn bộ Thanh Môn!
Mong muốn rất lớn!
Dã tâm cũng rất lớn!
Lúc trở thành chiến thần Ung Châu cũng là lúc san bằng Thanh Môn?
Ông cụ luống cuống. Ông ta cần phải tồn tại trở về để nhanh chóng báo tin cho tầng lớp quản lý Thanh Môn chuẩn bị sẵn sàng
Cùng lúc đó, dưới một gốc cổ thụ xa xa, hai ông cháu đều rất sốc khi tận mắt nhìn thấy một trận chiến vừa ra chiêu là chết người.
“Ông ơi... chúng ta có cần đi ra ngoài giúp đỡ hay không?" Đứa cháu lên tiếng hỏi.
Rốt cuộc thì đám cổ võ giá và cả nhà họ Hứa đều sắp bị giết sạch sẽ rồi.
“Giúp cái rắm!" Thiên Cơ Tử nhỏ giọng mắng: “Cháu không muốn sống nữa hả? Cháu biết thẳng nhãi kia khủng bố cỡ nào không?"
Một trận chiến tại Bạch Vân Quan, Thiên Cơ Tử dựa vào giả chết mới thoát được một kiếp. Có thể nói ông ta là người xem duy nhất giữ lại được toàn bộ ký ức ngoài đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang và Tàng Kiếm Thượng Nhân của Hoa Sơn.
Thấy ba nhà chủ động tìm chết, Thiên Cơ Tử cũng chẳng có cách nào.
“Các người định đứng đó xem diễn bao lâu nữa?” Hành tung của hai người tất nhiên cũng không tránh được pháp nhãn và cảm giác của Diệp Lâm: “Ra đây!"
“Ha hai" Thiên Cơ Tử cười cười, chủ động ôm quyền chào hỏi: “Tôi là Thiên Cơ Tử, phó môn chủ của môn Bặc!”
“Năm môn cổ võ hả?” Diệp Lâm tất nhiên là còn nhớ rõ hai người họ.
Tuy răng môn Bặc không có tham gia đấu trên võ đài, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là cổ võ giả.
“Các ông lén lén lút lút làm gì vậy?” Diệp Lâm hỏi: “Muốn đánh nhau với tôi hả?”
“Không dám!” Thiên Cơ Tử vội vàng nói: “Tuy rằng chúng tôi là cổ võ giả, nhưng mà chúng tôi không thù không oán, cũng không ý xấu với cậu, xin cậu đừng hiểu lầm”
Thấy hai người họ đúng là không ý xấu, Diệp Lâm gật đầu nói: “Tôi còn có việc. Tôi đi trước đây."
“Cậu Diệp, xin dừng bước!” Lúc này, Thiên Cơ Tử lại cười nói: “Tôi sở trường bói toán, nhưng lại không thể tính ra được quỹ đạo vận mệnh của cậu, thật sự có chút tò mò”
“Cậu có thể phối hợp với tôi, để tôi đoán cho cậu một quẻ hay không?”