Nghe lời nói của Khổng Hữu Vi, đám người năm đại gia tộc giống như bị sét đánh mà ngây ngẩn cả người.
Ông cụ Tiền đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy khó chịu khắp người
Tình huống trước mắt không ổn hơn cả trong dự đoán của ông ta
Thấy Diệp Lâm có bộ trưởng Khổng chống lưng, ông cụ Tiền vốn định nhường một bước chia đều giới kinh doanh Yến Kinh với thương hội mới của Diệp Lâm.
Nào ngờ người ta cắn ngược lại một cái, muốn nuốt luôn cả thương hội cũ của ông ta.
Ông cụ Tiền rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Các tộc trưởng của năm đại gia tộc định đến xem Diệp Lâm làm trò cười, kết quả bọn họ lại trở thành trò cười lớn nhất.
Thương hội mới thuận lợi mở ra. Còn thương hội cũ của bọn họ thì bị giải tán ngay tại chỗ.
Trên đời này có còn pháp luật nữa hay không?
Ở trước mặt bộ trưởng Bộ Tài chính, ông cụ Tiền giống như là một cô con dâu bị mẹ chồng ức hiếp, trong lòng tràn đầy ấm ức và oán hận, lại không dám mở miệng nói tiếng nào.
“Bộ trưởng Khổng..” Cuối cùng, gia chủ nhà họ Chu không nén nổi cơn tức giận, chất vấn: “Thương hội chúng tôi đã tồn tại vài chục năm, từng được xét duyệt chính quy và có được thủ tục hợp pháp.”
“Mấy chục năm qua, thương hội chúng tôi làm việc chăm chỉ, có những cống hiến tương ứng với sự phát triển của các hoạt động thương nghiệp ở Yến Kinh”
“Chúng tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, hơn nữa chưa từng phạm phải bất cứ sai làm nào”
“Vì sao lại đột nhiên muốn chúng tôi giải tán chứ?”
Đúng vậy!
Nghe vậy, mọi người đều sôi nổi gật đầu tán thành.
Bọn họ thầm nghĩ làm vậy là không công bằng một chút nào.
Tại sao vậy chứ?
Có điều, đám người năm đại gia tộc dù có nhiều oán hận hơn nữa thì cũng không có ai dám nói thắng mặt Khổng Hữu Vi.
Giờ phút này, cái cảnh khó xử mà bọn họ đang gặp giống như là “dưới đường là ai, vì sao kiện bản quan”, ai nấy đều tức giận mà không dám nói gì
"Ừ, tôi biết các vị cảm thấy ấm ức, cảm thấy oán hận, còn có rất nhiều thắc mắc, nhưng đều không dám nói ngay mặt tôi” Khổng Hữu Vi nói năng chân thành.
“Không dám không dám..” Đám người ông Tiền hô lên.
“Nếu đã không dám thì còn ở đây dong dài cái gì? Khổng Hữu Vi đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Chẳng lẽ muốn tôi xin lỗi các vị?"
“Chúng tôi không dám!” Đám người năm đại gia tộc sợ tới mức không dám thở mạnh, liên tục lùi ra sau.
Cuối cùng, Khổng Hữu Vi hừ lạnh, nói: "Năm nhà các vị thay phiên nhau quản lý thương hội cũng lâu rồi, còn chưa đủ thỏa mãn hả?”
“Chẳng lẽ phải để Bộ Tài chính chúng tôi đi tra đến cùng những chuyện mà thương hội các vị từng làm các vị mới chịu hay sao?”
“Nhiệm vụ lịch sử của các vị đã hoàn thành rồi Bây giờ nên đến lượt người mới lên làm”
“Vâng vâng vâng..” Đã nói đến nước này rồi, đám người ông Tiền sao có thế không nghe ra được ý ngầm của bộ trưởng?
Trong những năm qua, dù bọn họ có làm sai chuyện gì thì Bộ Tài chính đều sẽ bỏ qua hết.
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, thương hội cũ sẽ phải giải tán, thương hội mới thành lập, thay thế thương hội cũ.
Đám người ông Tiền ăn một bụng thất vọng từ chỗ Khổng Hữu Ví, vừa định quay người đi về.
“Đợi đã!"
Lúc này, Diệp Lâm đột nhiên lên tiếng gọi bọn họ lại.
“Cậu.. cậu còn muốn gì nữa?"
Đám người năm đại gia tộc vừa bất ngờ lại vừa sợ hãi. Không biết là Diệp Lâm đang được thế định gây khó dễ gì cho bọn họ?
“Thương hội cũ đã giải tán, vậy thì tất cả các công ty ở Yến Kinh đều phải tới thương hội mới của tôi đăng kí.”
“Tôi tốt bụng nhắc nhở các người một câu, cho người đến đăng kí sớm một chút đi. Còn về phần khi nào xét duyệt thì phải xem biểu hiện của các người!”
Cái gì?
Nghe những lời nói của Diệp Lâm, đám người ông cụ Tiền đều cảm thấy hoảng hốt cả người
Đối phương có ý gì, bọn họ vừa nghe là hiểu ngay.
Rõ ràng là muốn chặn xét duyệt bọn họ đây mà!
Thương hội cũ không còn nữa, bọn họ phải tới thương hội mới để đăng kí.
Nhưng mà Diệp Lâm muốn chặn xét duyệt, vậy thì chẳng khác gì là đấy bọn họ ra khỏi giới kinh doanh Yến Kinh.
Hôm nay bọn họ kéo bè phái tới đây, cả cái Yến Kinh đều biết
Sau này trong giới kinh doanh Yến Kinh còn có ai chịu hợp tác với công ty năm đại gia tộc bọn họ nữa?
Năm nhà bọn họ hợp tác đóng băng Diệp Lâm không được, ngược lại Diệp Lâm một mình đóng băng năm nhà.
“Cậu cậu cậu.." Ông cụ Tiền tức giận đến mức run rẩy cả người.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể cắn răng nuốt hết vào trong bụng.
Đám người năm đại gia tộc lúc tới không coi ra gì, lúc đi cực kì chật vật, Hoàng Tam Gia không nhịn được bật cười ra tiếng ha ha: “Nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ kìa, chậc chậc... Đúng là không biết tự lượng sức mình, dám đấu với Diệp tiên sinh hả?”
“Diệp tiên sinh mau xem kìa, bên kia còn có một ông cụ bị nâng đi, ha ha... Buồn cười chết tôi rồi! Có khi nào ông ta bị Diệp tiên sinh dọa chết ngất hay không?"
Diệp Lâm trừng Hoàng Tam Gia một cái, nói: “Người bị nâng đi là ông nội tôi!"
“Ơ..” Tiếng cười của Hoàng Tam Gia đột nhiên im bặt.
Tuy rằng có một chút không hiểu ra sao, nhưng mà ông ta vẫn vội vàng thay đối cách nói: "Trông vị tiên sinh kia kìa, nhìn một cái là biết không phải người thường rồi!
“Vậy chắc là ông ấy kích động đến mức ngất xỉu khi thấy Diệp tiên sinh có được thành tựu vĩ đại như hiện giờ?”
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Ông ta bị tôi đuổi ra khỏi nhà rồi! Ngất xỉu là vì bị tôi chọc tức!”
"À ừ..” Hoàng Tam Gia càng thêm không hiểu ra sao, có chút bối rối về mối quan hệ giữa hai ông cháu kia.
Hoa Quốc Đống đứng bên cạnh tốt bụng mà giải thích về mối ân oán giữa Diệp Lâm và nhà họ Diệp.
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia lập tức nổi giận nói: “Diệp tiên sinh làm đúng lắm!"
“Già mà không chết là gian giảo! Ông già kia nên nhường chỗ cho người khác từ lâu rồi!”