Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 739: Nể mặt cậu hả



“Nể mặt cậu hả?” Tôn Văn Thành cười lạnh một tiếng: “Nhà cậu ngoài cha cậu là phó viện trưởng viện kiểm sát ra thì còn có ai có thể làm cho nhà họ Tôn chúng tôi nể mặt?”

Ba thế hệ nhà họ Tôn đều làm quan trong triều, kế cả Tôn Văn Thành nhỏ tuổi nhất cũng đi lên từ Võ Trạng Nguyên, hiện giờ đã thăng lên thất phẩm tuần thành, tương lai tươi sáng.

Ở trong mắt Tôn Văn Thành, loại người ăn chơi trác táng như Bàng Văn Hiên không xứng được nhắc tới.

Hôm nay anh ta đến đây chú yếu là vì xem trò cười của Bàng Văn Hiên, chỉ là không ngờ Bàng Văn Hiên đã nhận sư phụ gì đó, mà vị sư phụ đó còn dám đến đây?

Tôn Văn Thành tới cũng tới rồi, bèn dùng thái độ bề trên coi khinh mọi người.

Rốt cuộc thì ở đây có người nào lớn chức hơn anh ta, để anh ta phải cúi đầu đâu chứ?

“Cậu..." Rõ ràng là Tôn Văn Thành cố ý đến đây để phá đám, lại còn phá đám ngay trước mặt sư phụ mình, khiến mình mất hết mặt mũi.

“Tôn Văn Thành!" Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng đứng dậy: "Hôm nay là tiệc mừng của sư phụ tôi. Nếu cậu không muốn chơi vui vẻ thì cứ đi đi, chúng tôi không chào đón cậu”

“Đúng vậy!" Khương Thái Thanh lập tức lớn tiếng nói: “Bảo vệ đâu? Mau đuổi hết mấy người này ra ngoài đi”

“Tôn thiếu, ngày thường chúng tôi đều nhường cậu ba phần, nhưng hôm nay liên quan đến sư phụ chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu được nước làm tới” Liễu Thành Đài cũng kiên quyết đáp lại, căn thiết phải lấy lại mặt mũi ngay trước mặt sư phụ.

Dù sao thì trước đây đám người Tôn Văn Thành và đám người Hoa Quốc Đống không có nhiều giao thoa, cả hai bên đều không ưa lẫn nhau.

Đã vậy thì dứt khoát xé rách mặt, đuổi bọn họ đi, cũng chẳng có gì ghê gớm.

Nghe vậy, đám người Tôn Văn Thành đều sửng sốt.

Không ngờ hôm nay bốn tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp kia lại kiêu ngạo như vậy? Còn dám lên mặt với mình, đuổi mình đi ra ngoài nữa?

Rất nhanh sau đó, một đám bảo vệ chạy vào.

Đám bảo vệ xem như có ánh mắt, nhìn là biết người bọn họ phải đuổi đi là Tôn Văn Thành, lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích một chút nào.

Nói đùa, người ta chính là tiểu thiếu gia nhà họ Tôn, cháu trai của bộ trưởng Bộ Tư pháp, còn có cậu là nhân vật lớn cấp bậc chiến thần, với cái loại thân phận hiển hách như thế, đừng nói là bảo một đám bảo vệ nhỏ nhoi bọn họ đi đuổi người, bọn họ chỉ cần nhìn thấy anh ta thôi là phải né xa ba thước rồi.

“Để tôi xem ai dám đuổi Tôn thiếu nhà chúng tôi?”

Đám đàn em của Tôn Văn Thành lập tức đứng dậy, lớn tiếng cảnh cáo

'Đám bảo vệ sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ.

“Khương thiếu, anh tha cho chúng tôi đĩ.. Anh ta chính là Tôn thiếu, chúng tôi không dám ra tay..”

Khương Thái Thanh thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, để mặc cho đám bảo vệ sợ hãi bỏ chạy.

“Hôm nay Tôn thiếu nhà chúng tôi chịu đến dự tiệc ăn mừng của các người là nể mặt các người lầm rồi, đoạt bàn chính thì có làm sao hả?”

“Chẳng lẽ ở đây còn có người nào có tư cách ngồi chỗ này hơn cả Tôn thiếu nhà chúng tôi?"

Dứt lời, đám đàn em kia nhìn về phía Diệp Lâm.

“Nghe nói các cậu bái sư phụ gì đó, rồi anh ta vừa mới lên chức hội trưởng chó má gì đó?”

“Đừng tưởng rằng anh làm hội trưởng tổ chức dân gian là rất trâu bò!”

“Nói cho anh biết... Ở trước mặt Tôn thiếu chúng. tôi, anh chẳng là cái thứ gì cải"

“Tôn thiếu nhà chúng tôi là Võ Trạng Nguyên năm ngoái, hiện giờ đang là quan thất phẩm tuần thành ngự sử!"

“Còn anh, anh là quan mấy phẩm mà dám bảo Tôn thiếu chúng tôi nhường chỗ ngồi cho anh?”

Nói xong, đám người kia cười rộ lên.

Đối mặt với đám người thường Diệp Lâm, Tôn Văn Thành là thất phẩm ngự sử, tự cho rằng mình cao hơn người thường một bậc, cả người đều là cảm giác ưu việt.

“Haizz.." Hoàng Tam Gia thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cho rằng lần này Diệp tiên sinh phải chịu thiệt rồi