Tất cả mọi người đều cho rằng cổ võ nhà họ Tần đi sang bên này là vì đánh Diệp Lâm. Kết quả tuyệt đối không ngờ rằng người ta lại gọi một tiếng “Diệp tiên sinh” giống đám đại lão thương nghiệp lúc nãy.
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người giật mình nói không nên lời.
Cho đến khi càng lúc càng nhiều cổ võ giá nhà họ Tân đi lên chào hỏi...
“Diệp tiên sinh!"
“Đúng là Diệp tiên sinh rồi!”
“Đã lâu không gặp, lần trước ở Bạch Vân Quan không thấy Diệp tiên sinh..."
Tuy rằng mọi người đã bị xóa bỏ đoạn ký ức về trận chiến ở Bạch Vân Quan, nhưng mà ký ức về kết quả trận chiến ấy thì chỉ như mới đây, giới cổ võ bị tốn thất nặng nề, thương vong vô số, cứ nghĩ tới là cảm. thấy sợ hãi.
Nhất là nhà họ Tân, vốn dĩ nghỉ ngờ Diệp Lâm có quan hệ với Kiếm Tiên, lần này gặp lại càng thêm không dám lơ là, ai nấy đều dè dặt khom người chào hỏi.
"Ơ kia..."
Một màn này khiến mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Thấy vậy, đám đại lão các giới Ung Châu càng thêm kính phục Diệp Lâm.
Bọn họ thầm nghĩ không hổ là Diệp tiên sinh, năng lực rất mạnh, đến mức khiến cho Tần thị cổ võ cũng phải chịu thua.
Hai người Hàn Mộc Xuân và Đường Y Y thấy vậy thì trợn to mắt ra nhìn, trợn to tới mức suýt rơi cả tròng mắt.
“Sao có thể chứ?” Đường Y Y lắc đầu liên tục, cho răng mình đang nằm mơ.
Một tên trông có vẻ bình thường như anh ta sao có thể làm cho đám cổ võ giả kính sợ được chứ?
Có khi nào là một đám cổ võ giả giả hay không?
"Ơ Kìa..” Hàn Mộc Xuân trợn mắt há mồm, cực kì xấu hổ.
Anh ta vốn định xem trò cười của đối phương, kết quả là đối phương không có trò cười, ngược lại là mình trở thành trò cười.
Người nhà họ Tân cứ mở miệng ra là “Diệp tiên sinh", thật sự giống như là tát lên mặt Hàn Mộc Xuân, khiến anh ta đứng ngồi không yên.
Nhớ lại vừa rồi mình làm bậy làm bạ, thậm chí còn châm ngòi người ta, kết quả là người ta không hề để ý tới mình, Hàn Mộc Xuân nghĩ nghĩ rồi thấy cực kì mất mặt
“Có khi nào cổ võ nhà họ Tân.. nhận sai người rồi không?”
Hàn Mộc Xuân có chút buồn bực vò đầu.
Anh ta thầm nghĩ thắng nhãi kia có tài đức gì mà có thể làm cho nhà họ Tân cổ võ khom lưng chứ?
Cho dù anh họ mình ở đây thì cũng chưa chắc có nhiều mặt mũi đến như vậy!
Thắng nhãi kia con mẹ nó quỷ dị quá đi!
“Anh Diệp... chị Tuyết Dung... hóa ra là hai người quen nhau hả?”
Tân Tịch Dao trợn to đôi mắt đẹp, giật mình tới mức không khép miệng lại được.
Cô còn đang lo lắng mình sẽ liên lụy đến đối phương, kết quả là mình lo lắng nhiều rồi.
Người ta đã quen biết nhau từ lâu, còn có vẻ rất thân thiết nữa.
Chính là vì cô ta lần lượt ra mặt hòa giải, nên mỗi khi bảy thị cổ võ có xích mích với Diệp Lâm, nhà họ Tần đều có thể đứng ngoài cuộc, dẫn đến mối quan hệ giữa hai bên không đến mức căng thẳng.
Tân Tịch Dao lập tức hiểu ra vấn đề.
Cô thầm nghĩ lúc nãy hai vị cổ võ giả nhà họ Tần vừa thấy bọn họ liền bỏ đi, không phải là vì lời nói của Hàn Mộc Xuân, mà là vì thấy anh Diệp?
“Tịch Dao, cậu này là.” Thấy vậy, ông Tần kích động đi lên hỏi thăm.
Rốt cuộc thì đây chính là người mà chỗ dựa cổ võ của nhà họ Tần bọn họ cũng phải tôn kính, ông ta phải nghĩ cách làm quen mới được.
Không ngờ con gái lại có được một người bạn ghê gớm như vậy!
“Cha, anh ấy là.” Tần Tịch Dao kể lại một lần cảnh gặp nhau giữa mình và Diệp Lâm.
“Ồ, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!" Ông Tân kích động tỏ vẻ cảm ơn.
Ông ta hoàn toàn quên mất đám vệ sĩ kia là do ông ta phái ra.
Đám vệ sĩ đi theo sau ông Tần lập tức xấu hổ, có loại cảm giác bị ông chủ phản bội.
Bọn họ thầm nghĩ: Hay là bỏ đi thôi?
Giờ phút này, Diệp Lâm nhớ lại lúc nãy Tân Tịch Dao thấy có nguy hiểm thì bảo mình chạy đi, thậm chí còn che trước người mình, dùng thân hình nhỏ yếu đi bảo vệ mình..
Vậy nên có qua có lại, Diệp Lâm cũng giúp Tần Tịch Dao hỏi một câu: “Nghe nói giới cổ võ đang liên hôn rầm rộ. Có chuyện này nữa hả?”
Nghe vậy, đám cổ võ giả nhà họ Tân đều đờ người ra, không biết nên trả lời thế nào.
“Thì là.. là lựa chọn một số hạt giống tu luyện tốt..."
Tân Tuyết Dung thấy em Tịch Dao dường như có gì đó với Diệp tiên sinh nên vội vàng ra mặt giải thích.
“Em Tịch Dao vừa khéo có thể chất băng cơ ngọc cốt, thiên phú cao hơn cả tôi nữa. Nếu em ấy muốn..”
Diệp Lâm trả lời thay Tần Tịch Dao: “Cô ấy không muốn!"
"Vâng vâng..” Tân Tuyết Dung lập tức câm miệng, bảo đảm: "Chúng tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa!"
Ông Tân đứng bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, không ngờ chỗ dựa cổ võ giả sau lưng mình lại bảo sao nghe vậy, không dám cãi lại một chút nào với người thanh niên kia.
"Ây da, Tịch Dao, con không muốn sao không nói sớm?” Ông Tần cười hòa giải: “Sau này cha sẽ không bắt buộc con nữa!”
Nghe lời nói của cha, Tân Tịch Dao mới hồi hồn lại từ cơn chấn động
Nhất là khi nghe câu “cô ấy không muốn” cực kì bá đạo của Diệp Lâm, Tân Tịch Dao cảm thấy lòng mình vô cùng rung động.
“Trời ạ.." Đường Y Y và Hàn Mộc Xuân thấy vậy đều ngây ngẩn cả người
Không ngờ chuyện Tân Tịch Dao đào hôn lại bị Diệp Lâm giải quyết bằng một câu nói!
Cổ võ giả nhà họ Tân hèn nhát quá vậy?
Sao lại nghe theo lời của thẳng nhãi kia chứ?
Hàn Mộc Xuân nghĩ muốn nát đầu óc cũng không nghĩ ra được chuyện này là sao?
“Diệp tiên sinh, anh đến đây để xem trận đấu tuyển chọn chiến thần Ung Châu hả?"
Ngay sau đó, Tân Tuyết Dung đối sang đề tài khác để hòa hoãn bầu không khí.
“Không phải” Diệp Lâm lắc đầu.
“Hả?” Tân Tuyết Dung giật mình: “Vậy là Diệp tiên sinh đến đây để tham gia thi đấu vị trí chiến thần?"
Với thực lực mạnh mẽ của Diệp Lâm, anh đúng là có tư cách cạnh tranh chức vị chiến thần.
“Cũng không phải” Diệp Lâm lắc đầu lần nữa.
Nghe vậy, mọi người ở đây đều không hiểu ra sao.
Không phải tới xem thi đấu, cũng không phải đến tham gia thi đấu?
Vậy anh ta tới đây làm gì?
“Tôi tới tiếp quản ba trăm nghìn đại quân Ung Châu” Diệp Lâm nói ra lời nói chấn động toàn trường bằng giọng nói bình tĩnh nhất.