Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 77: C77



Vừa nói, côn trong tay ông lão vừa đập mạnh xuống đất.

Tức thì, một vết nứt ngoằn ngoèo uốn lượn xuất hiện trên mặt đất, lan thẳng đến chân của Hắc Long.

"Hít?"

Hắc Long chỉ cảm thấy lòng bàn chân tê dại, bịch bịch... Thân thể bị đẩy lùi lại vài bước.

"Hắc Long, nhận cái chết đi!" Ông lão tên Vương Phàm nghiêm mặt nói.

"Vương Phàm... Vương Phàm..." Hắc Long lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên nhớ đến một người: "Ông... Ông chính là giáo đầu dạy thương bổng ở phủ Đô Uy - Vương Phàm, Vương giáo đầu ư?"

Ông lão cười ha hả: “Lão phu đã sớm cáo lão về quê, không còn là giáo đầu gì nữa”.

"Quả nhiên là ông!" Sắc mặt Hắc Long đại biến.

Chẳng trách Từ đại sư, người có năng lực nhất trong số đám người của gã, lại bị chỉ bại trong một chiêu!

"Thì ra là... Vương giáo đầu?" Từ đại sư đang nằm trên mặt đất lập tức lấy lại tự tin, cảm thấy mình không thua oan.

Nếu có thể đánh thắng Vương giáo đầu mới là gặp quỷ đấy!

"Chỉ là một giáo đầu dạy thương bổng thôi, rất nổi tiếng à?"

Nhìn thấy mọi người phản ứng rất lớn, Diệp Lâm tò mò hỏi Tô Cửu Xuyên ở bên cạnh.


"Long Vương, ngài còn trẻ nên không biết." Tô Cửu Xuyên thấp giọng giới thiệu: "Người này mặc dù là giáo đầu dạy thương nhưng lại nổi tiếng toàn thế giới. Hầu hết cận vệ ở Yến Kinh đều do một tay ông ta huấn luyện.”

“Một tay cầm côn của ông ta có thể lấy đầu của tướng địch giữa hàng nghìn quân!”

"Nghe nói thực lực của ông ta là người mạnh nhất dưới Chiến thần đấy!"

"Ồ? Có thể so sánh với thực lực của Chiến Thần sao?" Diệp Lâm âm thầm gật đầu, chỉ sợ ngay cả Hắc Long cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.

Nhưng nếu đối phương đã gọi đến tên, muốn dạy dỗ mình thì Hắc Long cũng không còn cách nào khác đành căn răng ra ngoài chiến đấu chống lại kẻ thù.

"Thì ra là Vương giáo đầu, bất kính bất kính rồi!" Hắc Long ôm quyền: "Vậy để tôi lĩnh giáo một chút, thủ đoạn của Vương giáo đầu vậy!"

“Mời!" Vương Phàm vung vẩy côn trong tay. Một côn nâng lên, hướng thẳng về phía Hắc Long.

Hắc Long thấy vậy cũng không dám lơ là, rút đao ở eo ra, dùng đao nghênh địch.

"Xoảng" một tiếng giòn vang! Trong nháy mắt đao và côn chạm vào nhau.

Cổ tay Vương Phàm khẽ lay động, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên bộc phát.

Vậy mà lại đánh gãy đồng thời cả hai cây đao của Hắc Long!

"Hít2" Hắc Long thấy thế, hít sâu một hơi.


Không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể bỏ đao vung nắm đấm lên, tiếp tục tấn công hung hãn.

"Phi long tại thiên!" Hắc Long sử dụng Long quyền độc môn của mình, kèm theo tiếng rồng gầm đánh thẳng vào mặt của đối thủ.

Vương Phàm thấy vậy cũng thu tay lại.

Côn trong tay giống như rắn chui vào hang, nháy mắt đã bị thu trở về.

Ngay sau đó, cây côn lại xuất hiện như rồng! Quyền và côn giao nhau. "Ahl"

Hắc Long hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy xương trên tay mình vỡ vụn.

Dưới uy áp khủng khiếp, toàn thân gã không chịu khống chế mà ngã về phía sau.

Vương Phàm dùng một côn làm gãy đao, một côn làm cụt tay. Động tác rất dứt khoát, lưu loát, không có bất kỳ sự cẩu thả nào.

Đánh Hắc Long đến mức không còn chút sức lực chống cự.

Nhưng sau khi làm Hắc Long bị thương nặng, Vương Phàm vẫn không dừng lại.

Ngược lại tiếp tục múa may côn trong tay, đánh thật mạnh về phía đầu Hắc Long.

Nhìn thấy vậy, Hắc Long toát mồ hôi lạnh hét lên một tiếng: "Mạng ta xong rồi!"

Bị đánh vào đầu, dù không chết cũng sẽ tàn phế.

Đúng lúc cây côn chuẩn bị đánh vào mặt Hắc Long. Diệp Lâm đã hành động.

Anh lắc mình một cái, đi đến bên cạnh Hắc Long.

Ra tay vững vàng tiếp được cây côn.

"Đủ rồi!" Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Trở về nói với ông cụ Triệu, nể mặt Diệp Lâm tôi. Việc này dừng ở đây đi!"