“Đúng là người tài gan lớn! Ngay cả người triều đình phái tới cũng không nể mặt! Tên nhóc này đúng là có bản lĩnh!
Nhưng dù nói thế nào, Diệp Lâm lúc trước đã tiêu diệt mấy vạn cao thủ Thanh Môn, sau đó trong nháy mất đánh bại đệ tử Hoa Sơn, khống chế ba mươi vạn quân của Ung Châu, uy phong ngời ngời, không ai có thể địch lại.
"Wow! Dao Dao, cậu nhìn kìa! Anh Diệp thẳng rồi!" Lúc này, Đường Y Y lại quay ngoắt một trắm tám mươi độ, chuyển sang khen ngợi Diệp Côn Luân: “Tớ biết rằng anh Diệp chắc chắn sẽ thắng mà. Đệ tử Hoa Sơn cái gì chứ, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!"
Tân Tịch Dao hoàn toàn bất lực với cô bạn thân này, để cô ta muốn nói gì thì nói, không thèm để ý.
Thay vào đó, cô lại đầm chìm trong vẻ ngoài anh hùng của Diệp Côn Luân.
Cô chợt nhớ ra, lăn đầu gặp nhau, Diệp Côn Luân đã nói rằng cô là người có băng cơ ngọc cốt.
Tân Tịch Dao không khỏi mơ màng: “Chẳng lẽ sau này mình có thể mạnh mẽ như anh Diệp sao?”
"Được rồi, khi nào có cơ hội phải hỏi anh Diệp thật kỹ mới được”
"Hỏi cái gì cơ?" Đường Y Y ở bên cạnh đáp lời, tiếp tục cầu xin: "Dao Dao à, cậu phải cứu tới Hu hu... Lát nữa cậu phải giúp tớ nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt anh Diệp đấy...
Đúng lúc này, Diệp Lâm giơ tay lên, tiếng hò reo của ba mươi vạn quân đột nhiên ngừng lại.
"Thẩm đại nhân." Diệp Lâm lại hỏi: "Bộ Quốc phòng của các ông còn sắp xếp ai nữa thì đưa xuống cả đi!"
Nghe vậy, Thẩm Thường Thanh dừng lại một chút, sau đó lắc đầu nói: "Hết...Hết rồi!"
"Vậy tôi có thể lấy lại hổ phù của mình rồi chứ?" Diệp Lâm lại hỏi
Thẩm Thường Thanh lại dừng một chút, sau đó cười mía mai: "Ba mươi vạn đại quân đã tuân theo mệnh lệnh của cậu, có lấy lại hổ phù hay thì có gì khác biệt đâu cơ chứ?”
Diệp Lâm hỏi câu cuối cùng: 'Vậy chiến thần Ung Châu là ai?"
Đối mặt với vấn đề này, Thẩm Thường Thanh trầm ngâm một lát, sau đó hít sâu một hơi nói: "Là cậu, Diệp Côn Luân!”
“Khi trở về, tôi sẽ lập tức báo cáo lên trung ương. Cuối tháng, tôi sẽ tổ chức lễ bổ nhiệm chức chiến thần cho cậu, chính thức tuyên bố với thiên hại”
Nghe được lời hứa hẹn của thứ trưởng Bộ Quốc, Hàn Sơn Hà vui mừng khôn xiết, chắp tay nói: "Cảm ơn Thẩm đại nhân rất nhiều! Chuyện của em trai tôi nhờ cả vào ông đấy”
Thế nhưng, ông ta nào có biết, Thẩm Thường Thanh cố ý trì hoãn việc này đến cuối tháng là để sau khi trở vẽ có thể bàn bạc lại với thứ trưởng Bộ Quốc phòng và những người khác, có lẽ sẽ có cách để xoay chuyển tình hình
Đương nhiên, Diệp Lâm đang nắm giữ ba mươi vạn quân, anh không có gì phải sợ hãi trước âm mưu của Thẩm Thường Thanh cả.
Vậy nên anh rất ung dung bình tĩnh.
"Bây giờ ứng cử viên cho vị trí chiến thần đã được quyết định, vậy hãy để nhà họ Tân chúng tôi thể hiện tình bạn với tư cách là chủ nhà, mời tất cả các vị đại nhân đến Túy Tiên Cư nổi tiếng nhất thành phố Trường An của chúng tôi”
"Tôi đã sắp xếp những kỹ nữ nổi tiếng nhất ở đây tiếp các vị đại nhân rồi. "
Người đứng đầu nhà họ Tân lập tức bước tới mời.
"Nếu đã như vậy, chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh!" Thẩm Thường Thanh cũng cười nói: “Tôi từ lâu đã nghe nói kỹ nữ Trường An múa rất đẹp, xem ra hôm nay có thể mở mang tăm mắt rồi.”
"Diệp lão đệ, đi thôi! Đã lâu rồi anh em chúng ta không gặp, hôm nay không say không về!"
Hàn Sơn Hà nhảy xuống, kéo Diệp Lâm rời đi.
Một lúc sau, mọi người ở hiện trường lần lượt giải tán.
Người ở Hoa Sơn cũng chán nắn rời đi.
Bởi vì cuộc cạnh tranh vị trí chiến thần không thuận lợi nên ngay cả thứ trưởng Bộ Quốc phòng cũng không ngoảnh lại nhìn họ.
"Không sao đâu, thất bại nhỏ này không đáng là gì.” Chưởng giáo Hoa Sơn cũng không trách đồ đệ quá nhiều mà lên tiếng an ủi: "Trở về tu luyện cho tốt, lần sau đừng khiêu khích tên nhóc họ Diệp tên kia là được.”
Nghe xong lời này, Tàng Kiếm thượng nhân cũng cảm thấy sư huynh nói có lý.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta trở về sao?" Liễu Trác Xuyên vẫn có chút không cam lòng.
"Không, vẫn chưa phải lúc." Ánh mắt của chưởng giáo Hoa Sơn đột nhiên trở nên thâm thúy, nói: "Đã mười năm rồi, long hồn kia chắc hẳn đã ra ngoài rồ
"Mục đích chính của việc đi cùng con lần này là vào dãy núi Tần Lĩnh, thu thập long hồn kia! Con cũng nên đi cùng đi.