Thẩm Thường Thanh vội vàng lên tiếng: “Mau gọi tên thị vệ may mắn còn sống kia lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta!”
Rốt cuộc thì đây chính là chuyện có liên quan đến rồng trong truyền thuyết, cần phải điều tra rõ ràng mới được.
Rất nhanh sau đó, một tên thị vệ cánh tay treo băng vải khập khiễng đi vào.
Anh ta chính là người bị phái đi điều tra vụ án thôn biến mất, kết quả là bị oan hồn của rồng làm hại.
“Thuộc hạ vô năng, các anh em đều gặp chuyện hết rồi, chỉ có một mình tôi liều chết chạy về để bẩm báo chuyện này."
Anh thị vệ kia kế lại chuyện gặp rồng.
“Hồn rồng?"
Nghe vậy, mọi người đều thầm cảm thán, đồng thời tràn đầy tò mò với loại sinh vật trong truyền thuyết kia.
”Có quay lại không?” Thẩm Thường Thanh hỏi tiếp.
“Cót” Anh thị vệ kia vội vàng lấy điện thoại ra: “Có điều lúc ấy chỉ quay được một ít tàn ảnh thôi, cơ bản là không quay được trọn cảnh rồng!"
Mọi người đi lên xem video, phát hiện cảnh tượng hồn loạn, thỉnh thoáng có thị vệ ngã xuống, giống như là bị một thứ vô hình nào đó đánh lén.
Trong video chỉ thấy một ít tàn ảnh, cơ bản là không quay được ảo ảnh.
Chỉ là anh thị vệ còn sống sót cứ mãi khắng định là rồng, anh ta sẽ không nhìn lầm.
“Đừng xem nữa!" Lúc này, Diệp Lâm chợt lên tiếng: “Các thiết bị quay chụp hiện nay không thể nào quay được rồng, huống chỉ còn là hồn rồng nữa”
Giống như bất cứ máy quay nào cũng không thể quay được bóng quỷ. Bởi vì quỷ là sự tồn tại vượt qua duy độ của thế giới này, với trình độ khoa học kỹ thuật của hiện đại là không thể làm được.
“Thảo nào các loại truyền thuyết về rồng chỉ có miêu tả bằng văn tự chứ không có hình ảnh” Hàn Sơn Hà hiểu ra, sau đó cười hỏi: "Diệp lão đệ, cậu cũng có nghiên cứu về rồng hả?”
"Ừ, hiểu sơ sơ thôi." Diệp Lâm gật đầu.
Rốt cuộc thì vị sư phụ thứ bảy mươi của anh chính là một kẻ giết rồng cuối cùng. Ông ấy nói một con rồng cuối cùng trên thế gian này đã ngã xuống trong tay ông ấy.
Không ai biết ông ấy nói thật hay nói dối.
Có điều, ông ấy bị bỏ tù với tội danh phi pháp giết hại giống loại lâm nguy được quốc gia bảo vệ, bị phán chung thân.
Diệp Lâm học hết bản lĩnh giết rồng từ ông ấy. Chỉ là trên thế gian này không còn rồng nữa, vậy nên chẳng thể dùng tới
Có điều, vị sư phụ thứ bảy mươi nói là rồng có giết thế nào cũng không hết, dù cho giết hết rồng phương đông rồi thì vẫn còn rồng phương tây.
Chỉ là vị sư phụ kia còn chưa kịp đi phương tây giết rồng thì đã rơi vào lưới pháp luật rồi.
Ông ấy bảo Diệp Lâm chú ý đến các nơi hưng thịnh, chắc chắn sẽ có tung tích của rồng,
Trong đó có núi Trường Bạch và Tân Lĩnh.
“Ông có thống kê chỉ tiết nhân viên mất tích chưa?” Diệp Lâm hỏi.
“Có có có!" Thống đốc phủ Trường An vội vàng nói: “Dựa theo tin tức từ nhân viên báo án, chúng tôi đã thống kê một danh sách chỉ tiết rõ ràng”
Dứt lời, thống đốc gọi người lấy một phần hồ sơ, trên hồ sơ có ghi rõ rằng các thông tin như tên họ, tuổi tác..
Diệp Lâm nhìn kỹ xong rồi cười nói: “Quả nhiên!"
“Hả?” Mọi người cảm thấy khó hiểu, không biết Diệp Lâm nhìn ra manh mối gì từ danh sách kia.
Rốt cuộc thì danh sách có đủ già trẻ trai gái, tuổi tác dòng họ, cơ bản là không có một sự liên kết nào cả.
“Các anh nhìn kỹ năm sinh của bọn họ đi!” Diệp Lâm chỉ ra điểm mấu chốt: “Bọn họ đều tuổi rồng, sinh ra trong năm rồng.