Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 838: Rồng âm bỏ chạy



Ngay sau đó, gió mây thay đối, càn quét đất trời.

Nhìn lại Liêu Trác Xuyên, không biết đã bị đánh bay đến cái góc xó xỉnh nào trong Tân Lĩnh nữa.

Một chiêu trong long quyền vừa rồi của Diệp Lâm chấn động cả thiên địa.

Đừng nói là Liêu Trác Xuyên không thể ngăn cản, ngay cả chưởng giáo và đám trưởng lão Hoa Sơn tận mắt nhìn thấy cũng chưa kịp phản ứng,

Cho đến khi Liêu Trác Xuyên bị đánh bay ra ngoài Diệp Lâm thu quyền lại, mọi thứ xung quanh đều trở lại bình thường, đám người Hoa Sơn mới bừng tỉnh, vẻ mặt hoảng hốt, khó có thể tin.

Đây là một loại quyền pháp mà bọn họ chưa từng gặp, uy lực của nó vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Chẳng lẽ....

Đám người Hoa Sơn ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lâm, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là cậu ta tự mình lĩnh ngộ. sáng tạo quyền pháp thật hả?

Không thể nào!

Trên thực tế thì một quyền vừa rồi không phải là do Diệp Lâm sáng tạo ra, mà là một cảnh giới mới chỉ có thể đạt tới sau khi hiểu sâu thêm một tầng về long quyền nhờ đánh nhau với rồng âm.

Nếu không đánh nhau với chân long thì long quyền chỉ dừng ở chín thức. Còn nếu đánh nhau với chân long thì không chỉ có được chín thức, mà còn thay da đổi thịt, lĩnh ngộ được cả thức thứ mười.

Uy lực của thức thứ mười mạnh hơn cả chín thức cộng lại.

Một tên tầm thường như Liêu Trác Xuyên làm sao có thể ngăn cản được?

“Ơ kìa.."

Lúc này, ngay cả Tàng Kiếm Thượng Nhân cũng bị sốc nữa.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ông ta sẽ lại nghĩ ngờ một quyền vừa rồi là của vị đại lão đứng sau lưng Diệp Lâm ra tay!

Nếu không thì sao có thể khủng bố như vậy?

Đừng nói là thẳng sư đệ xui xẻo kia của mình, cho dù là mình đối mặt với một quyền lúc nãy cũng rất khó đỡ nổi.

Tầng Kiếm Thượng Nhân nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt kính sợ. Thật sự không biết thực lực của cậu ta đã đạt tới mức nghịch thiên nào rồi?

“Hãy, tôi đã nói rồi mà..”

Chỉ có Thiên Cơ Tử là cảm thấy mọi chuyện trước mắt đều là bình thường.

"Dù cậu có luyện thêm mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của cậu ta!"

“Không tin đúng không? Bây giờ sáng mắt ra chưa?”

“Hầy, không biết bay đi đâu rồi nữa...”

Thiên Cơ Tử nhìn về phía xa xa, lắc đầu thở dài liên tục.

“Anh Diệp... rất mạnh..” Cháu trai Ngô Nhạc của Thiên Cơ Tử trợn mắt há mồm, cực kì chấn động.

Mọi thứ trước mắt giống như suy đoán của Thiên Cơ Tử, đệ tử quan môn của mình lại thua thê thảm, khẳng định hơn về đánh giá của Thiên Cơ Tử.

Chẳng lẽ là mình nhìn lầm thật rồi?

Chưởng giáo Hoa Sơn vừa giận dữ vừa chấn động, có chút khó tiếp thu được hiện thực tàn nhẫn trước mắt.

Sau đó, chưởng giáo Hoa Sơn dời tầm mắt lên người Diệp Lâm, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Rốt cuộc thẳng nhãi tà môn kia chui ở đâu ra. vậy?

Có thần bình và có thể triệu tập quân Ung Châu là đủ lắm rồi, sao mà công phu quyền cước cũng nghịch thiên như vậy chứ?

Chí có thể hình dung bằng một từ... Vô song!

Chưởng giáo Hoa Sơn và đám trưởng lão Hoa Sơn đồng thời nảy sinh một suy đoán khó tin...

Chẳng lẽ Thúc Long Chú cũng là do cậu ta làm ra?

Bọn họ còn chưa kịp hỏi thì...

Lách cách....

Vài cây cột sáng trước mắt đều sụp đổ do bị uy lực đến từ một quyền vừa rồi của Diệp Lâm đánh trúng.

Long quyền của Diệp Lâm thế mà lại đánh nát Thúc Long Chú!

Ngao!!

Rồng âm nhân cơ hội gầm lên giận dữ, đảo loạn gió mây, bay nhanh bỏ chạy.

Gần như chỉ trong chớp mắt, nó đã bay ra xa hàng nghìn mét.

Cho dù Diệp Lâm có thi triển Thúc Long Chú thì cũng vì khoảng cách xa mà không có hiệu lực.

Lúc nãy có thể dùng Thúc Long Chú nhốt rồng âm là vì trong lúc đánh nhau với rồng âm, Diệp Lâm đã âm thầm thi triển Thúc Long Chú.

Bây giờ chuyện xảy ra đột nhiên, rồng âm lại tranh thủ bỏ chạy, cho dù là Thúc Long Chú thì cũng không thể có tác dụng ở cách xa nghìn mét được.

“Không xong rồi! Con ác long kia lại chạy trốn nữa. rồi!”

Lục Cảnh Sinh và Tân Tịch Dao thấy vậy thì lại trở nên căng thẳng.

Trơ mắt ra nhìn rồng âm bỏ chạy mất tung mất ích, giống như là hổ vào núi thẳm, rồng lén vực sâu, rất khó để tìm kiếm trong Tân Lĩnh mênh mang,

Có điều, vào lúc này...

Ngao!!!!

Một tiếng gào vang vọng núi rừng, chấn động thiên địa, chim thú tứ tán.

Xa xa, một bóng trắng khổng lồ nhảy dựng lên không trung, giơ tay ra túm cái đuôi của rồng âm lại.

Ngay sau đó là tiếng gào giận dữ xen lẫn đau đớn của rồng âm.

Hai tiếng gào va chạm vào nhau tạo thành tiếng gào chói tai hơn nữa.

Trong phút chốc, hai bóng dáng khổng lồ, một đen một trắng lao vào đánh nhau.

Một lát sau, rồng âm giống như là mãng xà cuốn chặt bóng trắng khổng lồ rồi song song rơi từ không trung xuống mặt đất.

Ầm ầm ầm!

Lại là một tiếng vang chấn động thiên địa, tới mức chỗ sâu trong Tần Lĩnh cũng phải đong đưa.

“Đó là quái vật gì nữa vậy?” Người ngoài Lục Cảnh Sinh thấy vậy thì thay đối sắc mặt

Không ngờ ở sâu trong Tân Lĩnh, ngoài ác long ra thì vẫn còn một quái vật khổng lồ như thế tồn tại?

“Vượn tôn?”

Đám người Hoa Sơn thấy một màn khó tin kia thì lại vui mừng hô lên: “Là vượn tôn ra tay!”