Ngô Lục Nhất cười nói: “Các cậu nói tôi gian lận hả? Nếu tôi có thể uống hết rượu thì sao?"
“Hừ, là do ông làm, tất nhiên là ông có thể uống sạch sẽ rồi” Hoa Quốc Đống đương nhiên sẽ không trúng kế của người nhà họ Ngô.
“Vậy thì cậu đi lấy một cốc rượu để tôi không uống sạch sẽ là được rồi” Ngô Lục Nhất cười như không cười nói.
Hoa Quốc Đống im miệng. Anh ta biết mình không có bản lĩnh đó, nên nhìn về phía Diệp Lâm để nhờ giúp đỡ.
"Haizz, thôi bỏ đi” Ngô Nhạc định từ bỏ: "Ông nội cả, cháu nhận thua, ông lợi hại. Cháu uống không hết cốc rượu này”
“Ai nói uống không hết?" Lúc này, Diệp Lâm đột nhiên lên tiếng: "Có phải là Ngô Nhạc uống hết rượu trong cốc thì các ông sẽ đồng ý phân gia và đưa phần gia sản của Thiên Cơ Tử cho hai ông cháu bọn họ hay không?"
“Đúng vậy!” Ngô Lục Nhất gật đầu: "Các cậu muốn uống giúp cũng được!”
“Chỉ cần có thể uống cạn cốc rượu, uống không thừa một giọt là được!”
Ngô Lục Nhất chắc chẩn rằng bọn họ uống không hết, bởi vì hầm rượu nhà bọn họ có chứa rượu uống cả một năm cũng không hết, có thể truyền liên tục vào cốc rượu, để rượu trong cốc luôn đầy.
“Cậu trai trẻ, nếu cậu có bản lĩnh thì cũng có thể thử xem” Ngô Lục Nhất nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt khiêu khích.
Thấy vậy, Diệp Lâm cười nói: “Một chút rượu như thế không đủ để tôi tắc kẽ răng!”
“Ngô Nhạc, cậu uống một ngụm cho hết đi!”
Nghe vậy, Hoàng Long ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: "Long Vương đại nhân, lúc nãy tôi uống vài cốc, uống thế nào thì rượu trong cốc vẫn đây, lạ lắm!" “Đúng vậy, sư phụ!” Hoa Quốc Đống cũng nói:
“Hay là anh kiểm tra cốc rượu trước đi!"
Hoa Quốc Đống nghỉ ngờ người nhà họ Ngô đã làm gì đó với cốc rượu. Anh ta muốn sư phụ nhìn xem có thể phá giải hay không.
“Chút tài mọn mà thôi Diệp Lâm tiếp tục nói với Ngô Nhạc: “Uống đi! Tôi bảo đảm lần này cậu có thể uống hết!”
Thấy Diệp Lâm khẳng định với mình, Ngô Nhạc bỗng nhiên có niềm tin, gật mạnh đầu một cái.
“Hừ, để tao xem mày uống kiểu gì!" Ngô Lục Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Lúc này, Ngô Nhạc làm theo lời nói của Diệp Lâm, bưng cốc rượu lên, ngửa đầu uống cạn sạch.
Bên kia, Diệp Lâm vận chuyển hô hấp ngửi ngửi ngửi được hướng có mùi rượu.
Sau đó, anh giơ tay lên trên đầu Ngô Nhạc cắt không một cái, cắt đứt đường đi của rượu.
Ngô Lục Nhất thấy vậy thì giật mình, định ra tay ngăn cán nhưng lại chậm một bước.
Tách!
Diệp Lâm búng tay một cái, hoàn toàn cắt đứt ảo thuận.
Cùng lúc đó, Ngô Nhạc đã uống xong cốc rượu, từ từ úp ngược cốc rượu xuống.
“Hết rồi?”
“Ha ha! Uống hết rượu trong cốc rồi kìa!"
Hoa Quốc Đống và Hoàng Long nhìn kỹ, lập tức vui mừng ra mặt, hoan hô nhảy nhót, sau đó úp ngược cốc rượu lên trên bàn, chứng tỏ là uống sạch sẽ rồi.
Sau cơn giật mình, Ngô Lục Nhất trừng Diệp Lâm một cái, nói bằng giọng điệu âm u: “Không ngờ mày cũng là người thạo nghề?"