Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lâm, đỉnh chủ Điếu Bạch Mi của đỉnh Bất Lão sợ chết khiếp.
Có trong chớp mắt, Điếu Bạch Mi thậm chí nghi ngờ là nhà họ Ngô cấu kết với Diệp Lâm chờ mình chủ đông chui đầu vô lưới.
Ông ta đâu biết Diệp Lâm ở nhà họ Ngô, nhưng mà nhà họ Ngô lại không biết Diệp Lâm là ai
'Điếu Bạch Mi cảm thấy tuyệt vọng, thầm mắng: Ngô Lục Ngũ chết tiệt, đúng là miệng phật lòng rắn, mời mình đến sơn trang tránh nạn nữa cơ chứ! Rõ rằng là bán hết cả một tộc đỉnh Bất Lão mình đây mài
“Bạch Mi, ông uống chậm thôi!”
Lúc này, Ngô Lục Ngũ còn chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, cho rằng đối phương uống gấp quá nên sặc, vội vàng đi lên an úi: "Không ai đoạt với ông đâu!"
“Sau này, một tộc các ông cứ yên tâm ở lại thôn trang chúng tôi đi, chúng tôi bảo đám các ông không phải lo lắng gì cả”
Ngô Lục Nhất cũng cười nói: "Đúng vậy, các ông cứ yên tâm ở lại đi”
“Người đâu, mau chuẩn bị rượu thịt để chào mừng các ông bạn đỉnh Bất Lão!”
Nhìn đám anh em nhà họ Ngô cười tủm tỉm, Điếu Bạch Mi không hiểu ra sao.
Không biết bọn họ đang làm cái trò gì nữa vậy?
Sao cứ ở đây diễn trò với mình?
“Nhà họ Ngô các ông có ý gì vậy hả?” Điếu Bạch Mi không nhịn được mà lên tiếng hỏi, đồng thời lén nhìn Diệp Lâm một cái, thầm nghĩ lẽ nào mình nhận nhầm người rồi?
Có điều, chỉ một cái nhìn lén thôi cũng khiến Điếu Bạch Mi sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng liếc sang chỗ khác.
"Bạch Mi, ông bị dọa sợ đấy hả?” Ngô Lục Ngữ buồn bực, lúc nãy còn bình thường, sao vừa đến nhà bọn họ là bị sợ hãi rồi?
“Ha ha, nhà tôi không có tên họ Diệp kia, ông sợ cái gì hả?" Ngô Lục Nhất cười nói.
Nghe đến chữ “diệp”, trái tim Điếu Bạch Mi đập thình thịch nhanh hơn.
Ông ta thầm nghĩ: Các ông nói đùa gì vậy, thẳng nhãi họ Diệp kia ở sau lưng ông cơ mà?
Điếu Bạch Mi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm sao mới được.
Chạy? Chắc chắn là chạy không thoát rồi!
Nhưng nếu không chạy, thì với tình huống hiện giờ, nhà họ Ngô thà nói lung tung chứ không chịu nói thẳng, rốt cuộc là định làm gì?
Điếu Bạch Mi lại không có gan đối mặt với Diệp Lâm nên cứ nơm nớp lo sợ.
“Ơ? Trong nhà có khách hả?”
Lúc này, Ngô Lục Ngũ để ý thấy đám người Diệp. Lâm và Ngô Nhạc vừa về nhà.
"Tiểu Nhạc về rồi đấy hả? Ông nội cháu đâu?”
Nghe vậy, Ngô Lục Nhất thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng: “Lão Lục phái Ngô Nhạc về phân gia.
“Phân gia hả? Ha ha..” Ngô Lục Ngũ ngoài cười như trong không cười nói: “Đang yên lành phân gia cái gì,.mọi người đều là người một nhà. Tiểu Nhạc, cháu khuyên ông nội cháu đi, bảo ông ấy mau vẽ nhà”
“Tôi đồng ý rồi!” Ngô Lục Nhất nói: “Chia một phần bảy gia sản!”