"Ha ha.. Tôi còn tưởng là bí mật gì..” Hoàng Long cười nói: "Chúng tôi phát hiện mấy tấm bia đá mà ông lâu rồi"
Hoa Quốc Đống nói: "Sư phụ tôi không chỉ có phát hiện, mà còn khởi động mấy tấm bia đá đó nữa."
Cái gì?
Nghe vậy, Điếu Bạch Mi giật nảy mình: “Diệp đại nhân, cậu đã tìm ra được bí mật của bia đá rồi hả?”
Ngô Lục Nhất vội vàng nịnh nọt: "Chúc mừng Diệp đại nhân, vừa tới là đã phá giải được bí mật của núi Trường Bạch!"
Diệp Lâm gật đầu nói: "Mấy tấm bia đá có khắc hoa văn cổ xưa mà ông nói chính là một trận pháp cực kì lợi hại. Tôi đã khởi động một phăn trận pháp”
“Hóa ra là trận pháp!" Điếu Bạch Mi ngạc nhiên cảm thán.
“Đỉnh Bất Lão các ông còn bí mật nào khác không?” Ngô Lục Nhất hỏi.
“Ở đâu ra nhiều bí mật như vậy?” Điếu Bạch Mi cười khổ nói: "Vài thế hệ núi Trường Bạch đã nghiên cứu bia đá mấy trăm năm cũng không nghiên cứu ra được gì, làm gì còn bí mật nữa”
Vậy giữ các ông lại làm gì?" Ngô Lục Nhất nói với vẻ ghét bỏ: “Xách đi chém hết đi!"
Điếu Bạch Mi vội vàng chắp tay cầu xin: “Diệp đại nhân, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, cầu xin cậu rộng lượng tha cho chúng tôi, đỉnh Bất Lão tuyệt đối không dám đối đầu với cậu... cầu xin cậu khoan dung.."
Diệp Lâm vốn định hỏi thăm thêm về lai lịch của bia đá, nhưng lại phát hiện bọn họ biết ít hơn cá mình, bèn nói: “Tôi có thể tha cho các ông, nhưng sau này đính Bất Lão phải gia nhập Long Môn làm việc cho.