Quản gia còn chưa kịp đi ra ngoài truyền lời thì đã nghe tiếng mắng chửi truyền từ bên ngoài vào trong.
“Nhà họ Ngô mạnh miệng quá nhỉ?"
“Để tôi xem các người làm chết tôi kiểu gì?"
Một đám người vừa nói chuyện vừa xông vào.
Ngoài vài tên chủ nợ xăm rồng xăm hổ ra thì còn có vài người đàn ông cao to.
Đám đàn ông đó chính là cao thủ nhà họ Trì môn Sơn.
Diệp Lâm nhìn kỹ thì phát hiện đều là tông sư nhất phẩm, thảo nào dám nghênh ngang như thế.
“Anh Ti! Chính là bọn họ!" Chủ nợ cung kính nói với hai anh em sinh đôi dẫn đầu đám người.
Bọn họ phải chia ra một nửa tiền nợ để mời cao thủ cấp cao đi đòi nợ.
Thật sự là không dễ đòi nợ từ cổ võ giả, chỉ có thể nhờ cổ võ giả đòi nợ cổ võ giả thôi.
“Hóa ra là hai anh em nhà họ Trì hả?” Ngô Lục Nhất thấy hai anh em kia thì rút lại vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi
Hai anh em nhà họ Trì là hai anh em sinh đôi, tên là Trì Tương Thiên và Trì Tương Địa. Bọn họ hoành hành Tây Bắc, gần như là không ai đánh lại bọn họ.
Bọn họ chỉ cần ra tay một cái thôi là có thể diệt sạch nhà họ Ngô.
Nếu không phải có Diệp Lâm ở đây thì nhà họ Ngô tuyệt đối sẽ không trêu chọc bọn họ.
“Ông Ngôi” Trì Tương Thiên lạnh lùng nói: "Lời nói lúc nấy là của ông hả?”
"Làm chết chúng tôi?" Trì Tương Địa lạnh giọng hỏi.
Ngô Lục Nhất liếc nhìn Diệp Lâm một cái, gan dạ dậy: "Đúng vậy! Là tôi nói!”
"Mẹ nó! Ông thiếu nợ mà ông còn ngang ngược vậy hả?” Chủ nợ hùng hổ mắng: “Ông cho rằng thiếu nợ chính là ông nội nhà người ta hả?”
Ngô Lục Nhất cười nói: "Ha ha... Tôi không biết thiếu nợ có phải là ông nội hay không, nhưng tôi chính là ông nội các ông đấy! Nhà họ Ngô chúng tôi không trả nợ!"
Dứt lời, Ngô Lục Nhất ngửa đầu, chống nạnh, đáng vẻ vô lại, kiểu ông có thể làm gì được tôi
“Đúng vậy!” Ngô Lục Nhị phụ họa: “Nợ của nhà họ Ngô chúng tôi, không phải cứ muốn đòi là đòi được!”
Bởi vì hiện nay nhà họ Ngô có Diệp Lâm chống lưng, hai anh em nhà họ Trì môn Sơn không là cái gì cả.
Đám anh em nhà họ Ngô còn lại cũng sôi nổi lên tiếng, người sau ngang ngược hơn người trước.
Hai anh em nhà họ Trì trợn tròn mắt ra nhìn.
Bọn họ thầm nghĩ: Sáu ông già này uống lộn thuốc rồi hả? Dám cãi lại nhà họ Trì mình?
“Được rồi!" Trì Tương Thiên cực kì tức giận: “Chúng tôi vốn đĩ nể mặt các ông đều là năm môn, lại thêm kính trọng các ông là người lớn, không định làm chuyện quá khó coi.”
“Nhưng nếu đám già các ông không biết sống chết, chủ động đi tìm chết, thì đừng trách nhà họ Trì chúng tôi không khách sáo với nhà họ Ngô các ông!"
“Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên! Nếu hôm nay nhà họ Ngô không trả nợ thì tôi sẽ đốt sạch sẽ nhà họ Ngô!"
Sau đó, Trì Tương Địa bước lên một bước túm cổ, áo Ngô Lục Nhất, giả vờ bóp chết ông ta: “Ông già chết tiệt, bắt đầu từ ông, để ông biết lợi hại của tôi”
Ngô Lục Nhất sợ tới mức hít hà một hơi, vội vàng nói: "Dừng tay đi! Đối thủ của các cậu bên kia kìa!"
“Nhà họ Ngô chúng tôi cũng có cao thủ, chẳng lẽ các cậu không nhìn thấy hả?”
Cái gì?
Nghe vậy, hai anh em nhà họ Trì nhìn lướt qua xung quanh, thấy Điểu Bạch Mi đỉnh Bất Lão thuộc một trong ba núi là núi Trường Bạch: “Hóa ra là Bạch Mi tiền bối”
“Chẳng lẽ đỉnh Bất Lão muốn giúp đỡ nhà họ Ngô hả?”
Điếu Bạch Mi sắp bị đám gi nhà họ Ngô chọc cho tức chết rồi, sao có thể ra mặt giúp đỡ nhà họ Ngô?
“Không liên quan đến đỉnh Bất Lão chúng tôi!” Điếu Bạch Mi lắc đầu nói: "Các ông muốn chém muốn giết gì cũng được!”
Ngô Lục Ngũ thấy vậy thì thầm trách Điếu Bạch Mi tuyệt tình. Có điều, bọn họ vốn đĩ không trông chờ đỉnh Bất Lão giúp đỡ bọn họ, chỗ dựa thật sự của bọn họ là Diệp Lâm.