Ngay sau đó, Trì Tương Địa cảm thấy đôi tay mình đang rơi xuống, bình hoa trong tay trở nên nặng hàng chục nghìn cân rồi càng ngày càng nặng hơn nữa.
Trì Tương Địa cần răng, muốn cố lên một chút.
Tuy rằng anh ta biết đối phương dùng một loại ảo thuật giống như nhà họ Ngô chứ không phải là sự thật, nhưng mà hai tay cứ như ngọn núi vây quanh, thậm chí hai chân trên mặt đất đã lún xuống in thành dấu chân.
“A!!!"
Trì Tương Địa nhịn không nổi nữa, buông đôi tay ra, ném bình hoa xuống mặt đất.
Bình hoa không hề vỡ.
Lúc này, bình hoa nặng như ngọn núi khi ở trong tay Trì Tương Địa trở nên nhẹ bẵng, rơi nhẹ nhàng xuống đất, không một chút tiếng vang
Trì Tương Địa thấy vậy thì cực kì ngạc nhiên.
“Ha ha..” Diệp Lâm cười nói: “Ngay cả bình hoa mà tôi thuận tay đưa anh cũng không lấy được, vậy mà dám mơ ước bảo vật của tôi?"
“Dù tôi thật sự cho anh, anh lấy nối sao?”
Diệp Lâm vừa nói vừa chỉ một ngón tay về phía bình hoa, nhỏ giọng nói: "Lên!"
Ngay sau đó, bình hoa giống như đột ngột mọc lên từ mặt đất, vươn cao hơn người, lên thẳng tới nóc nhà.
Thấy bình hoa biến to, Trì Tương Địa cũng có chút sợ hãi.
Nghĩ đến trọng lượng nặng rề của bình hoa khi ở trong tay mình, rồi nghĩ nếu bình hoa trước mắt ngã về phía mình, mình phải làm sao để đánh trả?
Trì Tương Địa vừa định quay người bỏ chạy thì thấy Diệp Lâm nhẹ nhàng đẩy bình hoa một cái.
Sau đó, bình hoa giống như ngọn núi khổng lồ sụp đổ, ngã về phía sau lưng Trì Tương Địa.
“Ây da!” Trì Tương Địa bị đâm trúng, cả người bị một bình hoa đè nặng trên mặt đất, không thể nhúc. nhích, la hét liên tục.
Mọi người xung quanh thấy cái cảnh buồn cười này đều có chút sửng sốt.
Bởi vì bình hoa dù có biến to thế nào thì cũng chỉ là một bình hoa rỗng.
Một cổ võ giả có thực lực nửa bước hóa cảnh tông sư lại bị một bình hoa rỗng đè nặng, thật sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy khó tin.
"Em trai, em làm gì vậy hả?” Trì Tương Thiên thấy vậy thì nổi giận.
“Anh mau lại giúp em đi, em thật sự không ngõi dậy nổi!" Trì Tương Địa bị đè trên mặt đất, đau đớn hô lên: "Em cảm thấy xương sống em... bị đè gãy rồi.. Cứu mạng!"
Trì Tương Thiên luống cuống nghĩ cách lên giúp đỡ.
Anh ta đi lại gần bình hoa, dùng đôi tay đẩy mạnh ra, kết quả là lòng bàn chân lảo đảo, còn bình hoa thì không xê dịch chút nào.
"Sao có thể chứ?”
Trì Tương Thiên lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc nãy anh ta đẩy bình hoa, lại không giống như là đẩy bình hoa, mà giống như là đẩy ngọn núi.
Bình hoa trước mắt cũng giống như ngọn núi, không xê dịch chút nào.
“Ảo thuật lợi hại quá đi!" Người nhà họ Ngô đều trợn mắt ra xem.
Bọn họ thầm nghĩ, cùng là một loại ảo thuật, nhưng khi trong tay Diệp Lâm và khi trong tay bọn họ, giống như là hai loại năng lực khác nhau vậy.
“Đại nhân... Tôi nhận thôi... Tôi nhận thua.” Lúc này, Trì Tương Địa không nhịn nối nữa, liên tục nhận thua: “Mau dời bình hoa sang chỗ khác đi... Cầu xin anh tha cho tôi đi....Tôi không cần gì cả... Tha cho tôi đi..."