“Thảo nào ông nội bảo mình đừng gây chuyện với tên họ Diệp kia!”
“Không ngờ anh ta cũng có chút bản lĩnh!"
Tôn Văn Thành bụm mặt mình, thầm nghĩ chỉ dựa vào mình là không thế đối phó được với thằng nhãi họ Diệp.
Hiện giờ người ta là sở trưởng Sở Trấn yêu, chức quan tam phẩm, còn mình chỉ là tuần thành chức quan thất phẩm, khi thấy đối phương còn phải khom người hành lễ, nói gì đến tư cách trả thù.
“Xem ra là chỉ có thể chờ cậu chiến thần về kinh mới có thể tìm cơ hội dạy dỗ anh ta một trận.
Tôn Văn Thành nguyền rủa trong lòng: Tên họ Diệp kia, chờ đến cuối tháng là mày hết ngày lành rồi!
Sau khi Tôn Văn Thành dẫn đội đi, Nghiêm Bất Khí mới bụm khuôn mặt sưng vù của mình, chật vật quay lại cổng Sở Trấn yêu.
Đám người xem trò hay xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ xong rồi cũng giải tán.
“Ây da, thằng nhãi kia đáng thương quá đi.”
“Văn Trạng Nguyên năm nay bị xếp đi trông cửa, buồn cười chết mất."
“Ai bảo anh ta không quen biết cấp trên của mình, còn công khai chế giễu cấp trên nữa? Không đuổi việc anh ta là nể mặt anh ta lắm rồi.”
nhã và coi thường thế này. Nếu có khe đất thì anh ta thật sự muốn chui xuống để trốn tránh lời bàn tán vớ vẩn.
Lúc này, điện thoại của Nghiêm Bất Khí đổ chuông.
Là cuộc gọi của ông nội Nghiêm Kỳ Học.
“Bất Khí..." Điện thoại kết nối, giọng nói tràn đây vẻ quan tâm của ông nội vang lên: “Cháu ở Sở Trấn yêu sao rồi? Mối quan hệ với đồng nghiệp và cấp trên ổn không?”
“Cháu cần phải cố gắng hơn nữa, tranh thủ sớm ngày lên chức. Năm ông nội tầm tuổi cháu, ông đã lên tới ngũ phẩm rồi. Cháu cũng phải cố gắng nhé!”
Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí khóc không ra nước mắt.
Anh ta có thể nói mình đã tới nước phải đi trông cửa hay sao?
Ông nội nghe vậy là tức chết!
“À phải rồi!" Nghiêm Kỳ Học dặn dò: “Cháu tuyệt đối đừng gây chuyện với Diệp Lâm, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!”
“Cậu ta mới vừa giết sạch đám cổ võ giả bên núi Trường Bạch, với lại không biết dùng cách gì mà chỉ một mình cậu ta thôi đã đánh chết trăm nghìn quân biên cảnh, nổi danh khắp nước.”
“Cháu đừng nghĩ mình là Văn Trạng Nguyên rồi tự cao. Chờ lúc cậu ta quay lại Yến Kinh, triều đình thế nào cũng sẽ trọng dụng cậu ta, cháu tạm thời không so được với cậu ta.”
Nghiêm Bất Khí nghe ông nội cảnh cáo thì muốn khóc lớn hơn nữa.
Anh ta thầm nghĩ: Muộn rồi, cháu mới gây chuyện rồi, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
“Có điều cháu đừng nản lòng.” Nghiêm Kỳ Học cổ vũ: “Cuộc đời là một trận Marathon, thắng thua trong nhất thời là không sao cả, ông nội tin rằng cháu sẽ có khả năng vượt qua cậu ta trong tương lai.”
Sau khi tắt cuộc gọi, Nghiêm Bất Khí hoảng hoảng hốt hốt.
Anh ta nhớ lại việc thua thê thảm khi so tài cầm kỳ thi họa với Diệp Lâm lần trước, vốn tưởng rằng lần này mình đỗ Trạng Nguyên là có thể hòa nhau một trận với đối phương, nào ngờ người ta nhảy một cái thành cấp trên của mình.
Mình không chỉ là không thể kéo lại mặt mũi, ngược lại còn càng lúc càng thua kém đối phương, có loại cảm giác như là cỏ sáng tranh nhau phát sáng với ánh trăng.
“Đã sinh Nghiêm còn sinh Diệp làm gì? Đã sinh Nghiêm còn sinh Diệp làm gì?”
Trong nhất thời, Nghiêm Bất Khí lại luẩn quẩn trong lòng, cơn giận nổi lên, trong miệng hơi mặn.
Phụt!
Một ngụm máu ọc ra.
Sau đó, Nghiêm Bất Khí dường như thấy được bà nội đang vẫy tay gọi mình, rồi trời đất quay cuồng, ngất xỉu bên đường.