Sau đó, Diệp Lâm đổi đề tài, hỏi: “Vụ án thế nào rồi? Có manh mối chưa?”
Tư Đồ Nhật Thăng cười nói: “Đã phá án rồi!”
“Mau vậy sao?” Diệp Lâm giật mình, không ngờ hiệu suất làm việc của hai người lại cao như vậy.
“Ha ha!" Tư Đồ Nhật Thăng tiếp tục cười nói: “Ít nhiều là do Kim đại nhân xử án như thần. Quả nhiên mọi thứ đều giống như lời nói của Kim đại nhân, người đàn ông kia nói dối”
“Ông ta và tình nhân giết hại vợ mình rồi định đổi tội cho yêu tà. Một chút mưu mô nhỏ sao có thể giấu được đôi mắt sáng suốt của Kim đại nhân?”
Tư Đồ Nhật Thăng kể lại toàn bộ quá trình phá án. Ở trong lời kể của ông ta, Kim Lũ Y giống như là thần thám, suy đoán như thăn, đúng sai chính xác.
Ngay cả Diệp Lâm cũng xem trọng Kim Lũ Y thêm vài phần sau khi nghe xong. Không ngờ Kim Lũ Y còn có loại năng lực này nữa!
“Làm tốt lẳm!” Diệp Lâm không tiếc lời khen ngợi: “Nể tình cô phá án có công, sau này cứ ở lại Sở Trấn yêu đi, làm cho tốt để lập công chuộc tội”
Diệp Lâm vốn định ngày mai sẽ đuổi việc Kim Lũ Y. Bởi vì hai người không ưa nhau, làm chung với nhau sẽ gây ra mâu thuẫn lớn hơn nữa.
Nào ngờ hôm nay Sở Trấn yêu mới mở cửa một ngày mà cô đã điều tra ra một vụ án, xem như là có công, nếu còn đuổi cô đi thì có khi sẽ bị người ta mượn cớ gây chuyện.
Vậy nên Diệp Lâm quyết định cho Kim Lũ Y thêm một cơ hội để sửa sai, nếu cô đồng ý thì có thế tiếp tục ở lại Sở Trấn yêu để làm việc.
Dứt lời, Diệp Lâm nằm dây cương định đi.
"Diệp Lâm!”
Lúc này, Kim Lũ Y đột nhiên gọi Diệp Lâm lại.
“Có chuyện gì nữa hả?” Diệp Lâm quay đầu hỏi.
Kim Lũ Y nghiêm túc hỏi: "Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh phải trả lời thật với tôi."
“Cái chết của mẹ tôi và vụ tai nạn xe kia có liên quan đến anh không, hay là có một kẻ khác đứng sau màn toan tính?"
Diệp Lâm hơi khựng lại, nói: “Tôi nói rồi, tôi bị oan, vụ tai nạn xe kia không liên quan đến tôi."
“Có điều không bao lâu nữa là tôi có thể rửa oan rồi, bởi vì ba bộ đã hứa với tôi là điều tra lại vụ án, cuối tháng sẽ cho tôi một câu trả lời.”
Dứt lời, mặc kệ Kim Lũ Y tin hay không tin, Diệp Lâm dứt khoát cưỡi ngựa chạy đi.
“Kim đại nhân, trực giác của cô rất chính xác, có thể biết một người nói dối hay không, đúng không?” Tư 'Đồ Nhật Thăng tốt tính nhắc nhở: “Cô xem khi nãy Diệp sở trưởng có nói dối hay không?"
Kim Lũ Y đột nhiên gọi hỏi Diệp Lâm chính là vì trực giác của mình.
Hôm nay, dù là đối mặt với người báo án nói dối hay là sát thủ ngụy trang, Kim Lũ Y đều có thể nhìn một cái là nhìn thấu bọn họ.
Nhưng mà vừa rồi, lúc Diệp Lâm nói chuyện, ánh mắt trong veo, giọng điệu vang đội, cả người tràn đầy khí thế chính trực.
“Chắc là không nói dõi..” Kim Lũ Y có chút không thể tin nổi, lắc đầu nói: "Ít nhất là cái trực giác linh nghiệm kia của tôi không cảm ứng được nói dối.”
Kim Lũ Y nghi ngờ: Chẳng lẽ là mình luôn đổ oan cho anh ta?
“Được rồi, nếu ba bộ đã điều tra lại vụ án thì tôi sẽ chờ đến kết quả cuối cùng”
Kim Lũ Y nắm chặt ngọc bội, thầm nghĩ: Nếu đến cuối tháng mà ba bộ vẫn phán là anh có tội thì tôi sẽ không tha cho anh!