"Sư phụ định tự mình ra mặt hả?” Hoa Quốc Đống vui vẻ hỏi
Anh ta vốn đang buồn rầu vì chuyện này, cảm giác hơi khó làm. Đối mặt với đám bác sĩ chuyên nghiệp, anh ta giống như là kẻ lừa đảo vậy.
Nếu không có thân phận nha nội của mình thì chắc là đã bị bệnh viện đuổi đi rồi.
Bây giờ sư phụ tự mình đi, Hoa Quốc Đống không cần phải tiếp tục lo lắng nữa.
“Tôi sẽ lập tức liên hệ với viện trưởng của ba bệnh viện lớn. Vì nể mặt phủ Thuận Thiên, bọn họ dù có bận rộn cũng sẽ tranh thủ thời gian đến gặp chúng ta."
“Sư phụ cho tôi ba ngày, tôi sẽ sắp xếp xong mọi chuyện”
Diệp Lâm gật đầu: "Ừ, anh coi phái người canh ở đây, tôi đi về trước”
“Vâng, sư phụ đi đi.” Hoa Quốc Đống đưa Diệp Lâm ra ngoài xưởng.
Lúc thấy con ngựa Hãn Huyết, Hoa Quốc Đống giật nảy mình: “Ngựa Hãn Huyết hả?”
“Thảo nào sư phụ đến nhanh như vậy. Hóa ra là cưỡi ngựa đến đây”
Diệp Lâm lên ngựa, phất tay: “Được rồi. Tôi đi đây!
Dứt lời, Diệp Lâm cưỡi ngựa lao ra ngoài, nhanh như là tia chớp.
“Không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của sư phụ cũng ghê gớm như vậy!" Hoa Quốc Đống phất tay: “Từ từ thôi, cẩn thận an toàn!”
Diệp Lâm giục ngựa bay nhanh, xem như là trải nghiệm được cảm giác cưỡi ngựa ngầm hoa.
Anh chạy như bay, có loại cảm giác xuyên qua tăng mây, chớp nhoáng lượn lờ.
Anh đang ở vùng ngoại ô, dân cư thưa thớt, có thể thỏa thích giục ngựa Hãn Huyết, chạy thẳng như điên, không phải kiêng dè.
Rất nhanh sau đó, Diệp Lâm để ý thấy ngựa chạy lâu rồi, bắt đầu toát mồ hôi, mồ hôi màu đỏ như máu giống lời đồn, khiến cho vẻ ngoài của ngựa càng thêm tươi đẹp.
Ngựa đổ mồ hôi như máu là nguồn gốc của cái tên ngựa Hãn Huyết
Lộc cộc...
Diệp Lâm cưỡi ngựa được một lát thì đột nhiên nghe có tiếng ngựa chạy lại gần, cách mình càng lúc càng gần.
"Ơ? Là một con ngựa Hãn Huyết?”
Một con ngựa màu nâu lao ra khỏi rừng cây.
Trên lưng ngựa là một thiếu nữ tuổi trẻ quần áo xa xỉ.
Thiếu nữ cưỡi ngựa lại gần, dạo một vòng xung quanh Diệp Lâm, đôi mắt nhìn chăm chằm ngựa Hãn Huyết, khen liên tục: “Đúng là đổ mồ hôi như máu, là Hãn Huyết thật nha!"
Thấy đối phương ngắm được một lát rồi, Diệp Lâm quay đầu ngựa lại, nói: "Xem đủ chưa? Tôi phải đi rồi”
“Đứng lại!" Thiếu nữ quát nhỏ: “Bổn tiểu thư còn chưa xem đủ đâu. Ai cho anh đi hả?”
“Tôi không quan tâm cô xem đủ hay không” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu thích thì tự mình đi mua một con đi”
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi đương nhiên là mua rồi, chỉ là ngựa Hãn Huyết thun chủng số lượng có hạn, phải đợi sang năm mới đến lượt tôi mua.
Người buôn ngựa vì đầu cơ trục lợi, gần như biến ngựa Hãn Huyết thành hàng giới hạn, giống như là siêu xe phiên bản giới hạn hãng năm vậy, mỗi năm chỉ cho sinh đề và nuôi dưỡng theo số lượng nhất định, có tiền cũng chưa chắc mua được.
"Tôi sẽ trả tiền!” Thiếu nữ cưỡi ngựa theo, nói “Anh để tôi cưỡi một lát đi”
“Không thích!" Diệp Lâm không thiếu tiền. Anh không thích người khác dùng đồ vật của mình.
Dứt lời, Diệp Lâm giục ngựa chạy nhanh, định bỏ lại thiếu nữ.
“Đứng lại!" Thiếu nữ vội vàng hét lên: “Anh không, hỏi tôi sẽ trả bao nhiêu tiền sao?”
“Trả bao nhiêu cũng không thích” Diệp Lâm muốn chạy nhanh khỏi đây.
Phía đối diện đột nhiên có vài chiếc xe máy chạy lại chỗ Diệp Lâm.
“Tiểu thư nhà tao thích ngựa của mày là vinh hạnh của mày!"
“Còn không mau đưa ngựa cho tiểu thư nhà tao cưỡi?”
“Hừ, mày là cái thá gì mà xứng cưỡi ngựa Hãn Huyết?”