“Haizz, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, anh tự cầu nhiều phúc đi.”
Xích Long không hề sợ hãi: “Con người sống trên đời có ai không chết chứ?”
“Anh ta lợi hại có liên quan gì tôi đâu? Cuộc đời tôi chỉ nhận một Long Vương là cha nuôi thôi, còn những người khác dù mạnh hay yếu cũng đừng mơ làm tôi chịu thua!"
“Tôi lặp lại lần nữa, cha nuôi đi rồi, tôi đã rửa tay gác kiếm, Long Môn không còn tôi nữa.”
Cùng lúc đó, trong phòng họp có rất nhiều người ngồi.
Hắc Long chuẩn bị phòng họp lớn nhất cao ốc Long Môn, đủ để cất chứa mấy trăm người, nếu không là không có đủ chỗ ngồi cho khách khứa hôm nay.
Bởi vì có các viện trưởng, phó viện trưởng các bệnh viện trung y tây y lớn nhỏ ở Yến Kinh đều đến đây.
Cuộc họp hôm nay liên quan đến xu thể y học trong tương lai của Đại Hạ, các bệnh viện lớn tất nhiên là sẽ không vắng mặt.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò với Diệp Lâm - người mở cuộc họp ngày hôm nay, đồng thời có khả năng lật đổ thể cục ngành y hiện nay.
“Nghe nói cậu ta rất giỏi y thuật, có thể chữa sống người chết, chữa lành da thịt, không biết có thật sự giống như lời đồn hay không?”
“Ha ha, viện trưởng Khâu, tốt xấu gì ông cũng xuất thân lâm sàng, đồng thời là chuyên gia tim mạch, sao có thể tin mấy lời nói của đám lừa đảo cơ chứ? Chữa chết người sống hả, cậu ta coi mình là thần tiên hay sao?"
"Hiện nay là thế kỷ 21 rồi, làm chuyện gì cũng phải tin tưởng khoa học, y học hiện đại coi trọng tính thực tế, chứ không dễ dãi như trung y.”
Nghe vậy, các viện trưởng của các bệnh viện lớn đều lên tiếng.
“Ông nói vậy là sao? Là nói trung y chúng tôi lừa đảo hả?"
“Thật là buồn cười! Trung y chúng tôi có mấy nghìn năm kinh nghiệm lý luận, khi nào đến lượt tây y các ông đặt ra quy tắc cho chúng tôi?”
Hai bên bắt đầu châm chọc lẫn nhau.
“Đủ rồi!"
Lúc này, một ông cụ đột nhiên lớn tiếng quát, có loại uy nghiêm khi nắm chức vị cao, lập tức khiến mọi người im bặt, không ai dám nhiều lời.
“Tôi mới khám ra bệnh ung thư dạ dày đã đủ phiền lắm rồi. Bây giờ còn phải nghe các ông ồn ào nữa, phiền chết đi được.”
“Các ông có thể im lặng một lát không hả? Tôi đặt hết hi vọng lên người cậu thần y kia đấy!"
Nói cho cùng, nếu đối phương thật sự là kẻ lừa đảo thì hi vọng sống sót duy nhất của mình cũng tan. mất.
Đám viện trưởng nghe vậy thì im bặt, thậm chí có người còn chú động xin lỗi, không ai dám gây chuyện với ông ta cả.
Bởi vì ông ta có thân phận rất cao, chính là Dương đại nhân Dương Sĩ Tuấn bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao.
Dạo này ông ta bị khó chịu, ăn không ngon, tưởng là bị ăn không tiêu, nào ngờ đi khám mới phát hiện ra là bị ung thư dạ dày.
Dương Sĩ Tuấn cực kì buồn rầu.
Lần này là xong đời thật rồi!
"Ông Dương bớt tức giận đi.” Lúc này, viện trưởng Trần của Bệnh viện Nhân dân 1 cười nói: “Ông yên tâm đi, nếu trên đời này có một người có thể cứu được ông thì người đó chính là cậu Diệp.”
Viện trưởng Tiần từng tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm cứu ông Triệu, có thể nói là cứu sống đã chết, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến ông ta cảm thấy khó tin.
Vậy nên viện trưởng Trần thuận thế mời ông Dương đến đây gặp Diệp Lâm một lần, để xem có thể chữa khỏi bệnh ung thư dạ dày của ông Dương hay không.
Ung thư dạ dày mới ở giai đoạn đầu thôi, chắc là không khó với thần y như Diệp Lâm.
Đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Diêp Lâm chẩp tay sau lưng đi vào.