Việc Diệp Lâm nghiêm túc giới thiệu không chỉ không làm cho đám viện trưởng tin tưởng, mà ngược lại còn làm cho bọn cười nhạo hơn nữa.
"Ha ha, các ông nghe thấy gì không? Hỗn Nguyên Đan? Chữa hết mọi bệnh? Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy!"
“Có phải câu tiếp theo của mày sẽ là mày đã làm ra một quyết định trái với ý của tổ tiên?"
“Đám lừa đảo bọn mày có thể đổi sang lừa nghề khác được không hả? Xem như tao cầu xin bọn mày, làm vậy là sẽ ra mạng người đấy!"
Lúc này, ngay cả viện trưởng trung y cũng không nhịn nổi nữa: “Đúng là buồn cười! Nói bậy!"
“Tôi đây học y cả đời, đọc đủ loại sách vở trung y, nhưng chưa từng nghe nói đến loại thần dược tên Nguyên Đan!”
“Mày lừa ai thì lừa, đừng mong lừa được tao! Tao là một người học trung y lâu năm, hôm nay sẽ vạch trần tên lừa đảo là mày!"
Đối mặt với lời quát mắng của viện trưởng trung y, Diệp Lâm khinh thường cười nói: “Trung y trí thức sâu rộng, loại người như ông chỉ mới học được một chút bên ngoài thôi”
“Nếu ông biết Hỗn Nguyên Đan, thì ngày hôm nay, không đến mức thiên hạ không bệnh, nhưng ít nhất là sẽ không xảy ra tình huống tây y nước ngoi trung y nước ta”
Nghe vậy, viện trưởng trung y tức giận đến mức sắp hộc máu ra ngoài.
Người ta nói đánh người không vả mặt, vậy mà Diệp Lâm lại đâm thẳng vào chỗ đau của đám người trung y ở đây.
“Hừ, dù cho trung y không làm lại tây y, thì tao cũng sẽ không để cho bọn lừa đảo như mày mang danh trung y đi làm bậy!” Viện trưởng nói: "Có loại lừa đảo như mày mới khiến cho trung y đi đến đường cùng!"
Lúc này, Dương Sĩ Tuấn không nhịn được mà hỏi: “Đan dược của cậu có thể chữa hết mọi bệnh thật hả?
Dương Sĩ Tuấn thầm nghĩ, dù sao mình cũng bị ung thư rồi, hay là thử một lần, lỡ như có hiệu quả thì sao?
“Đương nhiên rồi! Đại Hỗn Nguyên Đan có thể chữa cả bệnh ung thư thời kì cuối!” Diệp Lâm nhìn thoáng qua ông ta rồi nói: “Ông mới bị ung thư dạ dày thời kì đầu thôi, chỉ cần dùng một viên trung Hỗn Nguyên Đan là có thể chữa khỏi rồi”
Nghe vậy, Dương Sĩ Tuấn giật mình hỏi: “Sao cậu... cậu biết tôi bị ung thư dạ dày?"
Mình chưa từng nói tin tức bị bệnh cho bất cứ ai, kể cả con cái trong nhà cũng không biết.
Dứt lời, Dương Sĩ Tuấn nhìn về phía viện trưởng Trần với ánh mắt như đang hỏi là ông nói hả?
Viện trưởng Trần vội vàng lắc đầu, cười khổ nói: “Dương đại nhân, kết quả khám sức khỏe của ông mới có vào sáng nay, dù tôi có muốn nói cũng không kịp!”
Lúc này, Dương Sĩ Tuấn chợt nảy sinh một chút tín tưởng với Diệp Lâm, muốn thử đan dược của Diệp Lâm một lần.
Thấy Dương Sĩ Tuấn kiểu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đám bác sĩ xung quanh sôi nổi khuyên nhủ.
"Ông Dương, ông đừng rơi vào bẫy của thằng nhãi kia!"
“Có lẽ cậu ta chỉ thuận miệng bịa chuyện rồi trùng hợp là đoán trúng thôi!"
"Đan dược của cậu ta chưa trải qua nghiệm chứng lâm sáng, tuyệt đối không thể uống được!”
Diệp Lâm biết nếu tiếp tục cãi nhau với đám người này thì dù có cãi đến sáng mai cũng như là gà nói chuyện với vịt, không thấm được một câu nào
“Chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hạ!"
Diệp Lâm nói: “Chỉ có khi các ông tận mắt nhìn thấy hiệu quả của đan dược thì các ông mới có thể hiểu được rằng cái gì là trung y dược thật sự!”
“Y dược Đại Hạ ta phát triển mấy nghìn năm, một đám các ông học theo y học hiện đại mới phát triển mấy trăm năm làm sao có thể hiểu hết được?"
Dứt lời, Diệp Lâm bảo Hoa Quốc Đống dẫn Xích Long vào bên trong,
Một lát sau, Xích Long vạm vỡ bị kéo vào phòng họp.
Đám người Hắc Long chen chúc ở cửa nhìn vào bên trong.
Mọi người ở đây không hiểu ra sao, không biết trong hồ lô của Diệp Lâm muốn bán thuốc gì?
Chẳng lẽ là định dùng người kia thử thuốc hả?
Nhưng mà nhìn người kia vóc dáng vạm vỡ, bảo người kia thứ thuốc là không có một chút sức thuyết phục nào!
"Xích Long!" Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng: “Anh liên tục từ chối Long Vương lệnh. Anh biết rõ kết cục của mình phải không?”
"Hừ, dù sao cũng là chết thôi mà!” Xích Long không chút sợ hãi: “20 năm sau, tôi lại là một thắng đàn ông đội trời đạp đấu”
“Anh nói rất đúng, chỉ mong anh đừng hối hận!" Diệp Lâm bỗng nhiên rút dao ra: “Lần này sống chết có số, chỉ xem số phận của anh thế nào!"
Thấy vậy, Xích Long dường như có thể cảm giác được kiếp nạn của mình tới rồi, bèn nhầm mắt lại nói: “Cha nuôi! Con theo cha đây!