“Mày định dùng mấy viên đan dược này đi cứu sống một người đã chết hả?”
“Buồn cười chết mất! Nếu đan dược của mày có thể cứu chết thành sống thì tao sẽ đưa đầu cho mày là bóng để đái"
“Mày làm tao sợ muốn chết! Tao còn tưởng rằng mày giết người là vì muốn ép buộc bọn tao ký hợp đồng gì đó chứ! Hóa ra đây mới là mục đích của mày!"
"Đồ điên! Mày đúng là đồ điên! Để tao nhìn xem mày dùng mấy viên đan dược cứu một người chết kiểu gì! Mày cho rằng mình có thể cứu sống người chết hả?"
Trong tiếng nghỉ ngờ của mọi người, Diệp Lâm lấy một viên đan dược trong ba viên đan dược.
“Ơ? Đợi đã! Viên đan dược mày vừa lấy là tiểu Hỗn Nguyên Đan gì đó mà? Mày nói là chỉ có thể chữa các chứng bệnh bình thường như là cảm mạo này. kia?”
Lúc này, phó viện trưởng nhanh mắt phát hiện manh mối, không nhịn được lên tiếng châm chọc: “Đừng nói là chính mày cũng không phân ra được loại nào là loại nào rồi ở đó giả vờ là biết rõ nha?”
“Ha ha..." Xung quanh vang lên tiếng cười
Phó viện trưởng nhìn sang viện trưởng Trần với vẻ khiêu khích, cười nói: "Ông Trần, đây là thần y mà ông sùng bái đấy hả? Ha ha.."
"Haizz.." Viện trưởng Trần rất là bất đắc dĩ, cho rằng cách làm của Diệp Lâm rất điên cuồng.
Bởi vì có người nào dùng sự sống chết của một con người đi thử thuốc đâu? Nếu lỡ như thất bại thì sẽ trở thành tội phạm giết người!
Lúc này, Diệp Lâm không có sốt ruột đút thuốc cho người chết, mà là dùng tay bóp viên đan dược thành bột mịn, sau đó bôi lên miệng vết thương trên cổ.
"Ồ? Hóa ra là cầm máu hả?" Viện trưởng Trần chợt hiểu ra.
“Ha ha... Dùng một viên đan dược đi cầm máu?” Phó viện trưởng cười lạnh: “Đi lấy bùn đất cầm máu có khi còn tốt hơn cơ đấy!"
Bất ngờ là máu thật sự ngừng chảy!
Diệp Lâm nhẹ nhàng dùng tay chà miệng vết thương, đừng nói là đổ máu, ngay cả miệng vết thương cũng trở nên mờ đến mức gần như không thể thấy được.
Mọi người lại gần nhìn kỹ, ai nấy đều rất ngạc nhiên, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Miệng vết thương thật sự lành lại giống như là có kỳ tích xảy ra!
“Đây chính là hiệu quả của đan dược hả?” Viện trưởng trung y nhìn ra được chỗ không bình thường của đan dược.
Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi mới nói rồi, tiếu Hỗn Nguyên Đan có thể chữa các chứng bệnh nhẹ, kể cả các vết thương”
Dù chỉ là chữa bệnh nhẹ, nhưng có thể khiến miệng vết thương nhanh chóng khép lại cũng đã là khó tin lắm rồi.
Ít nhất trên thị trường là không mua được loại thuốc như thế.
Viện trưởng trung y nhìn thấy mà thèm, thậm chí muốn tự chém mình một dao để thử xem hiệu quả thần kỳ của tiểu Hỗn Nguyên Đan.
Tiếc là tiểu Hỗn Nguyên Đan chỉ có một viên và đã bị dùng hết.
“Ơ kìa..” Lúc này, phó viện trưởng trợn tròn mắt, rồi nhanh chóng hồi hồn từ trong cơn chấn động, nói với vẻ không phục: “Hừ, có thể cam máu thì sao chứ, người chết cũng chết rồi”. Truyện Điền Văn
Lúc này, đám viện trưởng đều giữ im lặng, đồng thời nhìn về phía hai viên đan dược còn lại ở trên bàn.
Bọn họ thầm nghĩ: Nếu hai viên đan dược này cũng có hiệu quả thăn kỳ giống như tiểu Hỗn Nguyên Đan thì có khi kỹ tích sẽ xảy ra, dù rằng có chút xa vời....
Sau đó, Diệp Lâm nhanh chóng cầm lấy viên đại Hỗn Nguyên Đan.
“Sống hết chết đều phải xem số phận của anh thế nào rồi”
Diệp Lâm giết Xích Long là vì anh ta làm trái với quy định của Long Môn.
Diệp Lâm cứu Xích Long là vì muốn chứng minh hiệu quả thần kỳ của đan dược trước mặt mọi người.
Theo lý mà nói, đại Hỗn Nguyên Đan không thể cứu sống thành chết.
Nhưng mà Xích Long vừa mới chết không bao lâu, có lẽ có cơ hội cứu sống anh ta.
Chỉ là phải đánh cược một lần.
Sau đó, Diệp Lâm mở miệng Xích Long ra, nhét đại Hỗn Nguyên Đan vào trong miệng anh ta