Không thể không thừa nhận!
Lâm Thanh Nham như thế này thật lộng lẫy, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả các nữ minh tinh bước đi trên thảm đỏ!
Những người bên cạnh đều mở to mắt!
"Thật là đẹp..."
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn thẳng, toàn thân đột nhiên nóng bừng.
"Bi3n thái, anh còn muốn nhìn tới khi nào?"
Lâm Thanh Nham ngoài miệng thể hiện bất mãn, trên thực tế trong lòng lại âm thầm vui vẻ.
"Tôi nghĩ bữa ăn này có thể tiết kiệm rồi."
Lời nói đột ngột của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham sửng sốt một chút, cô vội vàng hỏi:
"Không... Tôi làm gì khiến anh không vui sao? Đây không phải là cách ăn mặc mà anh yêu cầu sao?"
"Không phải... Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng, cười xấu xa nói: "Cô đẹp quá, nhan sắc xinh đẹp thế này ở trước mặt, không ăn cơm cũng đủ no bụng rồi!"
"Hả?"
Lâm Thanh Nham khẽ giật mình, sau khi tỉnh táo lại, không nhịn được bật cười, vỗ vỗ ngực Diệp Huyền:
"Cái tên bi3n thái này, chỉ biết ba hoa. Nhưng mà cũng khá có khiếu hài hước đó."
Diệp Huyền cũng cười nói: "Không ngờ cô lại mặc như tôi yêu cầu. Hơn nữa, nụ cười của cô thật sự rất đẹp. Trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên cô cười với tôi như thế này."
"Thật sao?"
Ánh mắt Lâm Thanh Nham trìu mến, mặt hơi nóng, nói: "Bụng tôi bắt đầu kêu rồi, chúng ta mau vào đi."
"Được."
Nhìn thấy vẻ chân thành trên mặt Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền khế mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Hai người cùng nhau bước vào cửa, cùng nhau ngồi xuống, Kim Đồng Ngọc Nữ lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người!
Trong số đó, còn có một người phụ nữ dùng bữa tại ghế siêu VỊP - nữ thần chiến tranh Tiêu Băng Tuyết.
"Kia là Diệp Huyền sao?" Tiêu Băng Tuyết đột nhiên nheo mắt lại khi nghĩ tới việc Diệp Huyền đã đánh bại phụ tá bên cạnh mình cách đây không lâu.
Lúc này, hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên, cùng ông già Du và các cổ đông khác đã rút khỏi Tập đoàn Lâm thị cũng ngay lập tức chú ý đến hai người Diệp Huyền!
"Lâm Thanh Nham, thật sự nhìn không ra cô lại thích tụ cùng một chỗ với rác rưởi!"
Lục Kiên say đến mức quờ quạng, chỉ tay vào Lâm 'Thanh Nham và Diệp Huyền rồi bắt đầu chế nhạo hai người trước mặt tất cả mọi người!
Lục Chí Phàm và những cổ đông đã rút cổ phần của Tập đoàn Lâm thị cũng chế giễu: "Lâm tổng, xem ra tin đồn là sự thật, cô thật sự bao nuôi trai!"
"Tôi đã cảm thấy kỳ quái là tại sao tên Diệp Huyền này lại dám đi ngang ở công ty. Thì ra là đang cặp kè với phú bà như cô!"
Bọn họ vốn đã khó chịu vì chuyện rút lại cổ phần, bây giờ đối mặt với Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền, lửa giận không khỏi bộc phát!
Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý tò mò của rất nhiều khách hàng xung quanh. Tiếng bàn tán nghị luận cũng bắt đầu truyền đến.
"Hóa ra anh chàng đẹp trai này ăn cơm mềm à?”
"Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, mỹ nữ kia lại là phú bà bao nuôi trai..."
'Thấy những người xung quanh thì thầm bàn tán xôn xao, Lục Kiên càng thêm đắc ý, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền! Lần này ông đây muốn thanh danh của tụi mày bị quét sạch!"
Anh ta không ngừng hét lên: "Mọi người đều có thể nhìn rõ, đây chính là nhân vật trên đầu đề tin tức ngày hôm nay, Lâm Thanh Nham - tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn Lâm thị!"
"Tập đoàn Lâm thị bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa. Hôm nay, bọn họ đã đuổi đi tất cả những nguyên lão sáng lập tập đoàn, thật sự ích kỷ, tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa!"
Lâm Thanh Nham lập tức luống cuống!
Cô đương nhiên biết Lục Kiên đang cố ý tìm cách trả thù!
"Lục Kiên, anh điên rồi đúng không, đang nói bậy bạ gì đó?"
Lâm Thanh Nham lạnh lùng quát to một tiếng! "Ha hai"
Lục Kiên càng cười lớn hơn: "Tôi điên rồi? Cô mới là người điên thực sự đấy! Điên cưồng vì đàn ông!" "Có vô số công từ nhà giàu theo đuổi cô, cô lại
không muốn, lại muốn tìm một tên da trắng mặt trơn ăn cơm mềm?"
"Cô mặc váy ngắn gợi cảm và đôi tất đen quyến rũ thế này, chỉ để làm hài lòng hắn thôi đúng không?”
"Cô ở trước mặt người khác ủng hộ hắn, hắn ở phía sau phục vụ cô, loại cuộc sống này rất sung sướng nhỉ?
Ăn tối xong là sẵn sàng đi mướn phòng đúng không?"
"Lâm Thanh Nham, cô quá rẻ tiền, nhất định phải dính vào một thằng như Diệp Huyền à?”