Cuồng Long Xuất Thế

Chương 166: Sao tôi có thể để cô bị sỉ nhục được



"Chủ tịch Lưu, tôi làm việc cho cậu, cậu đã nói nếu tôi không thể làm việc ở Tế Vân nữa, cậu sẽ nhận tôi với mức lương cao." Tay của Ngô Cường run rẩy, nếu Lưu Văn Viễn thực sự lật lọng, anh ta sẽ thật sự xong đời.

"Tôi cũng đâu có kêu anh đưa Trần Vũ tới đây cho tôi, cút đi." Lưu Văn Viễn cười lạnh.

"Chủ tịch Lưu..... " Ngô Cường thực sự hoảng sợ: "Tôi vì cậu mà mới đi đến bước đường này, cậu tuyệt đối không được bỏ mặc tôi."

ôi không cần thứ rác rưởi như anh.” Lưu Văn Viễn cười, hắn ta đưa tay chỉ ra ngoài: “Hoặc là tự anh cút khỏi đây, hoặc là tôi sẽ kêu bảo vệ mời ra ngoài.”

"Cậu..." Ngô Cường nghiến răng nghiến lợi, anh ta đã bị Lưu Văn Viễn vứt bỏ, nhưng hiện tại anh ta cũng không có cách nào khác, bởi vì đối phương có thể giết anh ta chỉ trong giây lát.

"Ha ha, Ngô Cường, anh lựa chọn làm một con chó thay vì làm một phó chủ tịch, rơi vào tình thế này thì trách ai được?" Một người cười lạnh lùng bước vào từ. ngoài cửa.

"Trần Vũ, anh tới đây làm gì?" Đồng tử của Lưu Văn Viễn co lại. 

Nhưng người trong đồn cảnh sát còn phải tôn trọng chị Hoa vài phần, gọi cảnh sát thì có thể thay đổi được gì?

Chị Hoa đã tức giận đến toàn thân run rẩy: "Cậu! Cậu thật to gan! Người đâu, mau tới đây cho tôi, hung hăng

đánh thằng nhãi này một trận cho tôi!"

Lời này vừa nói ra, vệ sĩ đi cùng cô ta lập tức không nói một lời nhào về phía Diệp Huyền!

"Diệp Huyền, cẩn thận!" Sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt vì sợ hãi, kêu lên! "Đừng sợ."

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, động tác nhanh như gió, trong nháy mắt đã đánh ngã bốn vệ sĩ xuống đất!

Giống như một cơn gió mạnh cuốn đi lá rụng! "Gì thế này?"

Chị Hoa không khỏi thầm giật mình, bởi vì vệ sĩ xung quanh cô ta đều là cao thủ lính đặc nhiệm xuất ngũ, là người đàn ông của cô ta ngàn chọn vạn tuyển tìm tới cho cô tal

Không ngờ, ở trước mặt Diệp Huyền lại hoàn toàn không có sức đánh trả? Nhìn thấy bản lĩnh kinh người của Diệp Huyền, tất cả mọi người có mặt càng thêm kinh ngạc! 

Chẳng trách thằng nhóc này lại dám kiêu ngạo như thế, hóa ra là có khả năng chiến đấu như vậy!

Ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang ngồi trên lầu cũng sững sờ một lát: "Ra là cái tên này vẫn luôn thâm tàng bất lộ."

Vương Phi đang ngồi bên cạnh, là người từng lãnh giáo qua sự lợi hại của Diệp Huyền, nghiến răng nghiến lợi. Anh ta nóng lòng muốn chiến đấu với Diệp Huyền một lần nữa để trả thù cho sự sỉ nhục trước đó. Anh ta cảm thấy trước đó chỉ do mình quá bất cẩn, nên mới có thể để Diệp Huyền chiếm thế thượng phong mà thôi!

Lúc này, ở tầng dưới. Sau khi Diệp Huyền hạ gục bốn vệ sĩ, hắn lại nhìn về phía chị Hoa: "Người của cô chỉ có chút bản lĩnh thế này

mà nói là muốn trị tôi? Cô không thấy xấu hổ à?"

"Cậu..

Chị Hoa hít vào một hơi, tức giận đến mức thở hổn hển: "Đừng quá kiêu ngạo! Người đâu, nhanh chóng dọn dẹp chỗ này cho tôi!"

Lời này vừa dứt!

Hơn hai mươi vệ sĩ vạm vỡ lập tức xông ra, bao vây Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham. Những vị khách có mặt ở đây sợ bị liên lụy nên nhanh chóng tránh sang một bên! 

"Chị Hoa, chị định làm gì?" Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trầm giọng hỏi.

"Để những vị khách khác rời đi trước, sau đó xử lý theo quy tắc cũ!"

Ánh mắt chị Hoa tràn ngập sự tức giận dữ dội!

"RõI"

Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Các vị khách quý, thứ lỗi cho tối nay chúng tôi không tiếp tục chiêu đãi, xin mời rời đi, tiêu phí trước đó chị Hoa sẽ miễn phí cho mọi người."

"Chuyện này..."

Những vị khách có mặt đều sợ hãi, bọn họ đương nhiên đoán được tiếp theo chắc chắn sẽ thấy máu, thậm chí còn có thể có án mạng trong vòng vài phút nữa!

"Chị Hoa, tạm biệt!"

"Chị Hoa, gặp lại sau!"

Những vị khách lần lượt rời khỏi!

"Diệp Huyền xong đời rồi, chúng ta đi thôi!"

Ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác

mang theo hai cha con Lục Chí Phàm bị thương nặng rời đi. 

Lúc này, trên ghế VỊP tầng hai, phụ tá xinh đẹp hạ giọng nói với Tiêu Băng Tuyết: "Tiểu thư, chúng ta có nhúng tay vào chuyện này không?”

"Không cần."

Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: "Vừa rồi chị Hoa đã bán cho chúng ta một lân mặt mũi, giờ chúng ta xen vào thì không thích hợp. Giang hồ có quy tắc riêng của giang hồ,

chúng ta đi thôi. Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cùng hai phụ tá rời đi bằng cửa sau. Cô ta cho rằng, Diệp Huyền coi trời bằng vung, ăn chút thiệt thòi cũng là đáng đời! Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, trong nhà hàng chỉ còn lại người của chị Hoa và hai người Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham!

"Diệp Huyền, chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Lâm Thanh Nham bị dọa đến mức nước mắt sắp trào ra, dùng sức nắm chặt tay Diệp Huyền!

"Ha ha, có tôi ở đây, không cần lo lắng."

Diệp Huyền cười nói: "Đây là lân đầu tiên hai chúng †a ra ngoài ăn cơm, nhất định phải để lại cho cô một chút ký ức cả đời khó quên! Thế nào, chơi vui không?"

"Cái tên khốn kiếp này..."

Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng không kìm được mà được rơi nước mắt: