Bị Giang Kim Bưu cự tuyệt, sắc mặt Phùng Tam gia thay đổi, nói: "Nếu chủ tịch Giang lo là sẽ có ảnh hưởng không tốt, hoặc là tập đoàn Lâm thị yêu cầu bồi thường vi phạm hợp đồng, những chuyện này nhà họ Phùng tôi đều có thể xử lý, thế nào?"
"Xét về thực lực tổng thể của tập đoàn, tập đoàn Thiên Di tuyệt đối có ưu thế hơn tập đoàn Lâm thị! Chủ tịch Giang lựa chọn hợp tác với chúng tôi, nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với tập đoàn Lâm thị!"
Nghe vậy, Giang Kim Bưu vẫn trực tiếp từ chối: "Chủ †ịch tập đoàn Thiên Di Ngô Long Tôn cũng không phải là loại người lương thiện, em trai của hắn bị Chiến Bộ thanh trừ tại chỗ vì cấu kết với phạm nhân vượt ngục."
"Mà tập đoàn Lâm thị có tác phong đứng đắn, hội đồng quản trị đều rất tận tâm, mạnh hơn tập đoàn Thiên Di rất nhiều, cho nên tôi mới không chút do dự lựa chọn tập đoàn Lâm thị!"
Nghe Giang Kim Bưu nói vậy, ánh mắt Phùng Tam gia đột nhiên nheo lại, nói: "Vậy, ý của chủ tịch Giang là sẽ không bán thể diện cho nhà họ Phùng tôi mà khăng khăng muốn bán đất cho tập đoàn Lâm thị?"
Không ngờ, thái độ của Giang Kim Bưu lại rất kiên quyết: "Đúng vậy! Giang Kim Bưu tôi là người giữ chữ tín, tính tình lại cố chấp, tôi đã quyết định hợp tác với tập đoàn Lâm thị thì sẽ không bao giờ thay đổi."
"Tam gia, tôi khuyên ông, cố gắng ít qua lại với Ngô Long Tôn! Vì một chút lợi ích trước mắt, cuối cùng làm nhà họ Phùng bị đánh đổ thì cái được không bù nổi cái mất đâu!"
"Bởi vì có một số người ông hoàn toàn không đắc tội nổi! Đợi đến lúc ông phát hiện mình sai thì đã quá muộn!" Nói đến đây, Giang Kim Bưu không chút khách khí cúp điện thoại!
"Tút tút...'
Nghe tiếng cúp điện thoại, Phùng Tam gia tức giận đến nghiến răng: "Giang Kim Bưu, thế mà ngươi lại không sợ Phùng gia ta đúng không? Tốt, hiện tại còn dám giáo huấn cả tai"
Ngô Long Tôn ở bên cạnh đã sớm bị dọa, hắn không ngờ Giang Kim Bưu lại có dũng khí thẳng thừng từ chối Phùng Tam gia!
"Tam gia, phải làm sao bây giờ? Nếu tập đoàn Lâm thị quy hoạch tốt khu đất thương mại số 2, sau này chúng ta muốn đối phó với bọn họ sẽ càng khó hơn!" Ngô Long Tôn nói với vẻ mặt buồn bã.
Hắn là người muốn nhìn thấy tập đoàn Lâm thị sụp đổ nhất, cho nên vào thời khắc mấu chốt này, hắn nhất định phải năm lấy cơ hội châm ngòi thổi gió!
"Anh lo lắng cái gì? Giang Kim Bưu không biết tốt xấu nhưng nhà họ Lưu sao có thể ngu dốt như hắn ta?"
"Mặc dù hiện tại tập đoàn Lâm Thị đã có được dự án 'Tân Dân Sinh, nhưng nếu tôi yêu cầu nhà họ Lưu thay đổi quyết định, chuyển giao dự án đó cho tập đoàn Thiên Di, vấn đề chẳng phải sẽ được giải quyết dễ dàng sao?"
Vì vậy, Phùng Tam gia chóng gọi điện cho Lưu Công Thiên - gia chủ nhà họ Lưu. Tuy nhiên, câu trả lời của Lưu Công Thiên gần như giống hệt câu trả lời của Giang Kim Bưu!
Nhà họ Lưu cũng không muốn giúp nhà họ Phùng chuyện này!
Hơn nữa, thái độ của Lưu Công Thiên cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên là muốn làm chỗ dựa cho tập đoàn Lâm thị!
"Chết tiệt..."
"Là do Diệp Huyền giết chết Triệu Mẫn, cho nên nhà họ Giang và nhà họ Lưu đều sẵn lòng giúp đỡ tập đoàn Lâm thị à?"
"Không sai! Bọn họ nhất định là muốn lợi dụng sức mạnh của tập đoàn Lâm thị và Diệp Huyền, sau đó dần dần đánh bại nhà họ Phùng!"
"Đến lúc đó là có thể triệt để nuốt toàn bộ tài sản của nhà họ Phùng ta!"
Phùng Tam gia đương nhiên không phải đồ ngu, lúc này ông ta đã đánh hơi được tình hình không tốt, có xu hướng vượt ngoài dự đoán.
"Chỉ cần Diệp Huyền còn ở đó, tập đoàn Lâm thị không có khả năng bị đánh bại!"
"Nếu hắn bị giết, Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên cũng không dám to gan như vậy!"
Phùng Tam gia hung hăng cắn răng, trầm giọng nói với trợ lý bên cạnh: "Thông báo cho Lý Thạch mau trở vềt"
"Lý Thạch?" Sắc mặt trợ lý lập tức thay đổi: "Thật sự muốn hắn ra tay sao? Chỉ là một tên Diệp Huyền thôi, có đáng để làm to chuyện không?"
"Ngươi sai rồi." Ánh mắt Phùng Tam gia lạnh lẽo: "Ta muốn Lý Thạch dùng thực lực áp đảo giết chết Diệp Huyền, còn phải tạo ra hiện trường tai nạn ngoài ý muốn ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị, ra hai chiêu cùng lúc, để tập đoàn Lâm thị không còn khả năng chống cự nữa!"
"Như vậy cũng có thể làm cho Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên mở mang kiến thức, biết cao thủ nhà họ. Phùng ta nhiều như mây, ngoại trừ Triệu Mẫn ra vẫn còn người càng mạnh hơn! Khiến trong lòng bọn hắn không thể không kiêng kị"
Nghe vậy, trợ lý không khỏi gật đầu: "Tam gia có mưu kế hay! Tôi lập tức an bài cho Lý Thạch ra tay!"
Lúc này, mặc dù Ngô Long Tôn không biết Phùng 'Tam gia định dùng chiêu thức gì để đối phó với Diệp Huyền và tập đoàn Lâm thị, nhưng nhìn thấy vẻ dữ tợn và tàn nhẫn trên mặt Phùng Tam gia, hắn biết chắc đó là thủ đoạn lợi hại!
"Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham, lần này tụi mày đã hoàn toàn châm ngòi lửa giận trong lòng Phùng Tam gia, lần này tụi mày xong đời rồi!" Ngô Long Tôn cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất mong chờ nhìn thấy cao thủ của nhà họ Phùng giết chết Diệp Huyền!
Chuyện xảy ra trong ngày không ngừng được lan †ruyền, tập đoàn Lâm thị bỏ qua sự chèn ép của nhà họ Phùng, một hơi lấy tới tay hai dự án lớn của trùm đất Giang Kim Bưu và nhà họ Lưu, đây tuyệt đối là tin tức nặng ký ở Dương Thành hôm nay!
"Ha ha, rất tốt!" Ông cụ Lâm vui mừng đến mức cười không dứt miệng, bởi vì ông có thể đoán được chính là Diệp Huyền ở phía sau trợ giúp, cho nên tập đoàn Lâm thị mới nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà họ Giang và nhà họ Lưul
Mà nhóm cổ đông đã rút cổ phần của tập đoàn Lâm thị, đặc biệt là ông già Du, cũng đều ủ rũ, hối hận không thôi sau khi xem tin này!
Bọn họ quyết tâm liều mạng, mặt dạn mày dày gọi điện cho ông cụ Lâm, hy vọng ông cụ Lâm có thể nể tình cảm ngày xưa mà để bọn họ được lần nữa đầu tư vào. tập đoàn Lâm thị!
"Thật đúng là không biết xấu hổ! Lúc này mà còn có mặt mũi đề nghị đầu tư vào tập đoàn Lâm thị, các người không có tư cách!"
Ông cụ Lâm không chút khách khí, không chỉ từ chối mà thậm chí còn nhân cơ hội quở trách đám người này một phen! Điều này làm cho ông cụ Lâm sảng khoái tinh thần, hảo cảm của ông đối với Diệp Huyền tăng lên rất nhiều!
Cho nên ông cụ Lâm đã sớm dặn con dâu chuẩn trước một bữa tối thịnh soạn, đợi Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham về nhà ăn tối. Nhưng sau giờ làm việc chỉ có Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch trở về, không thấy Diệp Huyền về nhà.
"Sao Diệp Huyền không về cùng vậy?" Ông cụ Lâm đầy mong đợi hỏi, Lý Gia Tuệ đứng phía sau cũng mỉm cười vui vẻ.
"Diệp Huyền..." Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của ông nội và mẹ mình, trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, do dự hồi lâu vẫn không thể nói ra sự thật.
Lâm Văn Bạch trông càng xấu hổ hơn và không dám nhìn vào mắt ông Lâm.
"Hôm nay Diệp Huyền còn có việc chưa làm xong sao?" Ông cụ Lâm đột nhiên có linh cảm xấu, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ... Có chuyện gì không tốt phát sinh rồi?"
"Ông nội." Lâm Thanh Nham biết không có khả năng giấu giếm được ông nội, vì vậy đành phải lấy đơn từ chức của Diệp Huyền ra: "Diệp Huyền nộp đơn từ chức, sau này sẽ không trở về tập đoàn Lâm thị và nhà họ Lâm. nữa."
"Con nói cái gì?" Ông cụ Lâm dừng một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn đứng dậy, nói: "Con giải thích rõ ràng cho ông, sao lại thành ra thế này!"
Lý Gia Tuệ cũng có vẻ lo lắng!
"Ông nội." Lâm Thanh Nham sắc mặt tái nhợt, lén lút liếc nhìn Lâm Văn Bạch ở bên cạnh: "Diệp Huyền nói, hắn không chịu nổi thái độ kiêu căng ngạo mạn của cha, cho nên mị
"Cha..." Cơ mặt Lâm Văn Bạch giật giật, cắn răng nói: "Nó khăng khăng muốn rời đi, vậy thì cứ để nó muốn làm gì thì làm, sao chúng ta ngăn được một người sống sờ SỜ..."
"Câm miệng!" Ông cụ Lâm quát bảo Lâm Văn Bạch dừng lại: "Chuyện này trách nhiệm của anh là lớn nhất! Ì Anh luôn trông mặt mà bắt hình dong, luôn làm khó dễ Diệp Huyền, hoàn toàn không có coi cậu ấy là người trong nhài"
"Và điều kiện của vụ cá cược tối qua quá khắc. nghiệt! Vậy nên mới khiến Diệp Huyền cảm thấy lạnh lòng và quyết định rời đi! Mà cho dù anh thua thì anh cũng không định đích thân chịu tội trước mặt Diệp Huyền đúng không?”
"Mặc kệ như thế nào, anh cũng phải tìm cách đưa Diệp Huyền trở về! Anh phải chân thành xin lỗi, sau đó bưng trà nhận lỗi! Một người đàn ông trưởng thành nhất định phải biết chịu trách nhiệm!"
Bị ông cụ Lâm quát mắng một trận, sắc mặt Lâm Văn Bạch thay đổi liên tục, cực kỳ khó coil