Diệp Huyền cười xấu xa, sải bước đến trước mặt Ngô Long Tôn!
“Diệp Huyền! Là mày?”
Ngô Long Tôn nhìn thấy Diệp Huyền thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trước mắt, hắn lập tức bị dọa đến ba hồn bảy phách biến mất. Bởi vì tòa nhà văn phòng của Ngô Long Tôn được bảo vệ bởi một số lượng lớn vệ sĩ, có tám cao thủ gác cổng!
Đặc biệt hắn ở tầng cao nhất, trước sau tổng cộng có hai mươi vệ sĩ, tất cả túc trực chờ lệnh bất cứ lúc nào,
sẵn sàng chiến đấu!
Chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì, những cao thủ này sẽ lập tức báo cáo với Ngô Long Tôn!
Bây giờ Diệp Huyền nghênh ngang tới, nhưng bất kể là lễ tân hay hai mươi vệ sĩ, đều không ai phát giác!
Ngô Long Tôn thấy chuyện này thật sự quá đáng sợ. “Mày, rốt cuộc làm sao mày vào được đây?”
Trong lòng Ngô Long Tôn hoảng sợ nhưng vẫn cố nghiêm nghị quát hỏi!
“Tầng thượng." Diệp Huyền chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ: “Tôi biết ông đang làm việc ở tầng cao nhất, cho nên từ trên đỉnh tòa nhà bay thẳng vào là nhanh nhất rồi!”
“Mày nói cái gì? Mày bay vào?”
Ngô Long Tôn nhìn bầu trời xám xịt, chỉ cảm thấy Diệp Huyền đang nói đùa!
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn không nghĩ rằng Diệp Huyền đang nói dối!
Bởi vì nếu Diệp Huyền đi lên từ dưới lầu, vậy vệ sĩ của hẳn đã phát hiện ra và báo cáo cho hắn ngay lập tức!
“Mày thật sự bay vào sao?”
Ngô Long Tôn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt: “Mày, không... Cậu là ai?!”
“Ha ha"
Diệp Huyền cười nhạt nhưng không trả lời, sau đó chậm rãi ngồi xuống đối diện Ngô Long Tôn rồi châm một điếu thuốc: “Phùng Tam gia khai là ông phái người đến đối phó với tôi?”
“Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là tôi đã phế tay ông trước mặt người của tập đoàn Lâm Thị, trong lòng ông có thù oán với tôi, đó là chuyện dễ hiểu.”
“Tuy nhiên, ông không nên đến công trường xây. dựng của tập đoàn Lâm thị để gây rắc rối, càng không nên giết người vô tội bừa bãi để đả kích tập đoàn Lâm Thị.
Bịch!
Ngô Long Tôn lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, bởi vì hắn ta đã có thể kết luận chính Diệp Huyền là người giết cha con Phùng Tam gia, Lý Thạch và Chu đại sư!
“Đại ca Diệp Huyền, não tôi úng nước nên mới nghĩ đến chuyện đối phó với cậu, tôi sai rồi!”
Diệp Huyền phớt lờ lời cầu xin tha thứ của hắn ta, cười nhẹ nói: “Ông muốn chết kiểu nào, nói đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, có thể đồng ý với ông!”
“Muốn chết kiểu gì...”
Hàm răng Ngô Long Tôn run rẩy tuyệt vọng, hắn ta nói với giọng run rẩy: “Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi có thể tặng tập đoàn Thiên Di cho cậu! Tôi có thể ký tên chuyển nhượng ngay lập tức!”
Hắn ta khóc lóc thảm thiết, quỳ lạy dập đầu với Diệp Huyền, cố gắng để được Diệp Huyền tha thứ.
“Ha ha, muốn đổi tiền lấy mạng?”
Diệp Huyền bình tĩnh gẩy tàn thuốc trong tay, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, dù mạng hay tiền của ông tôi đều muốn, hơn nữa ông cũng không có lựa chọn nào khác!”
Nghe Diệp Huyền nói, Ngô Long Tôn đột nhiên mất hết can đảm, nhưng từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn là một nhân vật tàn nhẫn, làm sao có thể ngồi yên chờ chết?
Xoạt!
Ngô Long Tôn đột nhiên rút súng lục từ phía sau ra, hai mắt đỏ như máu nói: “Bởi vì mày muốn giết tao, cho nên tao sẽ kéo mày cùng nhau lên đường! Đây là do mày ép taol”
Vừa nói, hắn ta vừa hung tợn quyết tâm kéo nòng súng!
Tuy nhiên, Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn tới, chỉ cười chế nhạo: “Ông muốn giết tôi chỉ bằng khẩu súng lục nhỏ của ông á? Ngay cả khi ông bản một khẩu đại bác vào tôi thì cũng vô dụng thôi.”
Nói rồi, Diệp Huyền ở trước mặt Ngô Long Tôn, dùng tàn thuốc chà xát vào gạt tàn, thái độ nhàn nhã và bình tĩnh, hiển nhiên không sợ sự uy hiếp của Ngô Long Tôn!
“Chết tiệt! Đã đến lúc này rồi mà mày còn dám xem thường tao!”