Bị Diệp Huyền uy hiếp, toàn thân Tiêu Chính truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, cơ thể không tự giác run rẩy!
Gã không ngờ tới người tên Diệp Huyền lại hung ác và khủng bố đến vậy, người của Chiến bộ cũng không tha?!
Thật sự gan to bằng trời!
“Ha!!"
Diệp Huyền tiếp tục đếm ngược, Tiêu Chính cảm thấy da đầu gần như bị nắm chặt, tuy nhiên vẫn liều mạng cắn răng trả lời:
“Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt thì cứ làm! Tôi tuyệt đối sẽ không bán thông tin cơ mật của Chiến bộ!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền nhìn thấy gã thà chết chứ không chịu khuất phục, lại cười lên nói: “Không nghĩ tới bên cạnh Tiêu Băng Tuyết lại có người trung thành như: thế, so với tên phụ tá Vương Phi thì mạnh hơn nhiều. Tiêu Chính, tôi sẽ nhớ kỹ anh”
Nói xong, Diệp Huyền buông lỏng Tiêu Chính. Tiêu Chính vốn cho rằng hôm nay gã nhất định phải chết, thấy Diệp Huyền thả mình ra, gã không khỏi kinh ngạc nói:
“Vì sao anh không giết tôi?”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn phía trước, hai tay chắp sau lưng: “Mặc dù tôi không có người thân ở Chiến bộ, tuy nhiên nhà tôi có nguồn gốc từ Chiến bộ, tôi không giết người của Chiến bộ.”
“Ngoài ra, vì bảo vệ thông tin cơ mật của Chiến bộ mà anh dù chết cũng không chịu tiết lộ một chữ, cũng coi là một người đàn ông chân chính, đương nhiên tôi sẽ không giết anh.”
Tiêu Chính không ngờ tới bên ngoài Diệp Huyền là tên ma đầu ác quỷ nhưng trên thực tế, mỗi câu chữ, mỗi hành động của hắn đều cực kỳ chính phái. Cho nên trong lúc nhất thời Tiêu Chính không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể trả lời:
“Cám ơn."
Diệp Huyền cầm sổ của gã lên, phát hiện bên trong kẹp mấy tấm ảnh, là lúc Diệp Huyền đang ôm Trương Vãn Thanh!
Không thể không nói, Tiêu Chính chụp rất đẹp. Trên sổ gã còn ghi một câu: “Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh tình đầu ý hợp. Theo điều tra, Trương Văn Thanh không có kinh nghiệm yêu đương, Diệp Huyền là mối tình đầu của cô.
Tiêu Chính bị doạ, sợ Diệp Huyền thấy mình bị xúc phạm quyền riêng tư mà nổi trận lôi đình, không ngờ Diệp Huyền lại mỉm cười.
Bởi vì Diệp Huyền không ngờ tới Trương Vãn Thanh không có kinh nghiệm yêu đương gì mà lại có thể có được những lý giải thấu hiểu về tình yêu như vậy. Chuyện này tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh được, đối với chuyện tình cảm, sự chung tình của Trương Vấn Thanh khác hẳn với người bình thường, cô luôn có thể mang đến cho người khác cảm giác ấm áp.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm vui mừng: “Vãn Thanh, em đúng là bảo. bối ông trời ban cho anh. Em nhất định rất thích những bức ảnh chụp lén này nhỉ?”
Hắn nhìn Tiêu Chính, vừa cười vừa nói: “Ảnh chụp rất đẹp, tôi sẽ lấy chúng.”
“Anh về nói với Tiêu Băng Tuyết, cô ta không cần nhúng tay vào chuyện của tôi, có vấn đề gì tới tìm tôi là được, tôi sẽ không ghét bỏ cô ta.”
Nói xong, Diệp Huyền liền cho một đạo thần y chỉ lực thâm nhập vào đầu Tiêu Chính, để cảm giác đau đớn trên đầu gã lập tức biến mất!
Tiêu Chính lập tức cảm thấy vô cùng chấn động, thời điểm ngẩng đầu lên, gã đã không thấy Diệp Huyền đâu nữa, Tiêu Chính hoàn toàn không biết hắn đã lúc nào đi!
“Trời ạ...”
Chuyện này khiến Tiêu Chính cảm thấy Diệp Huyền quả thực vô cùng cường đại, gã mang theo tâm trạng sợ hãi và kinh ngạc vội vàng trở về tìm Tiêu Băng Tuyết!
Diệp Huyền vừa đi, định đưa ảnh chụp về phòng khám cho Trương Vấn Thanh, không ngờ lại phát hiện trong chỗ tối có hai đôi mắt đang dòm ngó mình. Khác với Tiêu Chính, hai người xuất hiện lần này hiển nhiên mang theo khí lạnh.
“Chúng chắc hẳn là người do Triệu Tam Đao phái tới.”