Trương Vãn Thanh ngại ngùng tránh ánh mắt nóng bỏng của Diệp Huyền, xấu hổ nói: “Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?”
“Em cảm thấy sao?”
Diệp Huyền cong khóe miệng, ôm chặt Trương Vấn Thanh, nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc chúng ta gặp nhau ở phòng khám, em vẫn nợ anh một thứ, đúng không?”
“Hả?”
Trương Vấn Thanh bị Diệp Huyền ôm lấy, khuôn mặt càng cảm thấy nóng hơn, nói: “Nợ, nợ anh cái gì? Em, em không biết anh đang nói gì...”
“Em còn giả bộ?”
Diệp Huyền cười lớn, cong ngón tay, nâng chiếc cằm thanh tú và trắng nõn của Trương Vấn Thanh lên!
“Anh Diệp Huyền...”
Nhìn thấy dáng vẻ bá đạo của Diệp Huyền, Trương Vấn Thanh không khỏi thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Em nghĩ, anh đôi khi thật xấu...”
Nói như vậy,nhưng Trương Văn Thanh vẫn vô thức nhắm mắt lại, cả người mềm mại dựa vào ngực Diệp Huyền, mong chờ nụ hôn của hắn!
Dáng vẻ muốn từ chối nhưng vẫn nghênh đón!
“Vãn Thanh..."
Cảm nhận được sự mềm mại của Trương Vãn Thanh áp sát vào cơ thể mình, cũng như đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ của cô, Diệp Huyền không khỏi hít sâu một!
Nói thật, Trương Vãn Thanh rất đẹp, thân hình gợi cảm và hoàn hảo với những đường nét tỉnh tế, quả thật có thể xưng là báu vật nhân gian!
Các đường nét trên khuôn mặt của cô tinh xảo động lòng người, gần như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, lúc này, khi cô nhắm hờ mắt thì lại
càng thêm động lòng người!
Ngoài ra, làn da trắng nõn kết hợp với phong thái nhẹ nhàng và đáng yêu của cô!
Cho dù tâm Diệp Huyền có tịnh đến đâu thì thời điểm này, hắn cũng không thể kiềm chế được bản thân được nữa. Ngay lúc hắn chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ rực của Trương Vãn Thanh, bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh vội vãi!
“Chuyện gì xảy ra?”
Trương Vãn Thanh giật mình, vội vàng mở mắt ra.
“Mặc kệ chuyện bên ngoài.”
Diệp Huyền cong khóe môi, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai tỉnh tế của Trương Vãn Thanh, muốn nếm thử hương vị người đẹp.
“Anh Diệp Huyền...” Hô hấp của Trương Vãn Thanh tăng vọt, cô lại nhắm mắt lại!
Không ngờ!
Bên ngoài phòng lại có một tiếng động lớn hơn, lập tức phá vỡ bầu không khí nóng bỏng và ấm áp giữa hai người!
“Chết tiệt!"
Ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên đông cứng lại, Trương Vãn Thanh vội vàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn ra ngoài đánh người, nhẹ giọng nói: “Anh Diệp Huyền, anh đừng tức giận, tối nay em sẽ để anh hôn em cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi...”
Nghe thấy lời Trương Vấn Thanh nói, Diệp Huyền không nhịn được bật cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng của cô, hỏi: “Vãn Thanh, hóa ra em là người có khẩu vị lớn như vậy nha, thật sự muốn anh hôn cả em cả đêm?”
“Hả?”
Trương Vấn Thanh sửng sốt một lát, sau đó khuôn mặt đỏ lên, cô vỗ ngực Diệp Huyền một cái rồi nói: “Đồ vô lại, em tốt bụng khuyên nhủ anh, vậy mà anh lại đùa giỡn em...”
Diệp Huyền lập tức cười lớn, đúng lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài phòng càng lúc càng lớn hơn. Ngoài ra còn có tiếng gầm giận dữ của Dương Duy: “Khương Thiên, anh đừng khinh người quá đáng!”
Người đàn ông tên Khổng Thiên đáp: “Tôi bắt nạt mấy người thì sao, có ý kiến gì? Anh thật sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị rất lợi hại sao?”