Cuồng Long Xuất Thế

Chương 270: Mày nói gì?



“Mày nói gì? Tụi tao không thể đánh bại mày à?”

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Diệp Huyền, bốn người đó lập tức nghiến răng. Thế nhưng Khổng Thiên lại bình tĩnh nói:

“Được, rất mạnh miệng?”

“Mày thật sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị của của tụi mày liên tiếp lấy được vài dự án lớn, lật đổ Tập đoàn Thiên Di, trở nên nổi danh, cho nên không coi nhà họ Khổng tụi tao ra gì, đúng không?”

“Tụi mày coi như xong đời rồi, cho dù nhà họ Phùng ở thời hoàng kim nhất cũng phải nhún nhường trước mặt nhà họ Khổng, gặp tao cũng phải

cung kính gọi một tiếng nhị thiếu gia Khổng!”

Sau đó, trước mặt mọi người, gã đổ đầu thuốc và tàn thuốc lá lên vỉ nướng, nhổ nước bọt, thậm chí đổ toàn bộ rác lên đó!

“Nghe rõ đây, nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống ăn hết đống này cho tao!”

Vừa nói, hắn còn chỉ vào Trương Vấn Thanh: “Còn cô bạn gái xinh đẹp của mày, cô ta cũng phải quỳ xuống hầu hạ ông đây trước mặt tất cả mọi người!”

“Nếu tụi mày dám không nghe lời, tao sẽ khiến tụi mày bò đi ral”

“Và chỉ trong vòng một tuần, Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ phải đóng cửa! Đến lúc đó, tổng giám đốc của mày, Lâm Thanh Nham, e rằng cũng phải quỳ xuống hầu hạ ông đây!”

Vừa nói, Khổng Thiên vừa đẩy một đống rác trên vỉ nướng tới trước mặt Diệp Huyền: “Bây giờ mày có năm giây để suy nghĩ, tao sẽ đếm ngược!”

“Năm!”

“Bốn!”

Tám, chín cao thủ vây quanh Khổng Thiên lần lượt đứng lên, tất cả đều dữ tợn và hung ác, sẵn sàng đánh người bất cứ lúc nào!

Thấy dáng vẻ kiêu căng của Khổng Thiên, Diệp Huyền cũng không vội mà cười nói: “Không cần suy nghĩ, tôi chọn đánh!”

Lời này vừa dứt, Diệp Huyền gầm lên như rồng, lập tức xông tới trước mặt Khổng Thiên, ấn đầu gã vào bàn đá cẩm thạch!

Ầm!

Đầu Khổng Thiên bị Diệp Huyền đè mạnh lên bàn ăn rồi giữ nguyên, máu chảy ra đây mặt gã.

Hành động của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!

Không ít người có mặt thấy cảnh tượng trước mặt đều sửng sốt, ngay cả Khổng Thiên cũng mất vài giây mới phản ứng lại, lập tức hét lên!

“Ôi trời, anh Diệp Huyền cũng quá lợi hại rồi!”

Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không khỏi hít vào một hơi, vừa lo lắng vừa kích động!

“Nhị thiếu gia!”

Mười cao thủ dưới trướng Khổng Thiên lập tức nhảy dựng lên, cùng nhau xông tới, trên tay vài người còn cầm đao dài!

“Anh Diệp Huyền, cẩn thận!”

Mặc dù Trương Vấn Thanh biết Diệp Huyền thân thủ bất phàm, tuy nhiên trong lúc nhất thời cũng bị dọa đến hét ầm lên!

“Đừng lo lắng, mấy tên vô dụng này không có gì phải sợ.”

Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng, xông vào giữa hơn mười tên cao thủ như chốn không người, giơ tay lên tát từng cái một!

Bốp, bốp, bốp!

Mỗi cái tát vang lên, khuôn mặt của một cao thủ lập tức sưng lên rồi nứt ra, đập mạnh vào tường hoặc bàn ăn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!

Chẳng mấy chốc!

Hơn mười mấy tên đàn ông cường tráng ngã xuống đất kêu la thảm thiết, hiện trường cực kỳ tàn khốc! ụ

“Mạnh, quá mạnh:

Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ hưng phấn đến mức gần như quỳ xuống thán phục!

Trương Vấn Thanh vốn dĩ đã rất ngưỡng mộ và sùng bái Diệp Huyền, nhưng lúc này cô lại càng vui hơn, ánh mắt nhìn Diệp Huyền đầy yêu thương!

Người đàn ông cô yêu thực sự quá uy vũ! “Làm sao có thể...”

Mười cao thủ càng thêm bối rối, Diệp Huyền trông có vẻ nhã nhặn nhưng thực sự đã hạ gục đám người cơ bắp cường tráng chỉ trong vài giây!