Cuồng Long Xuất Thế

Chương 273: Tất cả đều là lỗi của Diệp Huyền!



Thấy Khổng Thiên và quản gia Hoàng vô liêm sỉ như vậy, Trương Vãn Thanh không khỏi đứng lên bênh vực Diệp Huyền: “Tôi là nhân chứng, tôi có thể chứng minh Khổng Thiên đánh Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ trước!”

Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ cũng vội vàng gật đầu nói: “Đội trưởng Trần, trong nhà hàng có camera giám sát, anh đừng tin những lời nói bậy của Khổng Thiên!”

“ðm"

Đội trưởng Trần không khỏi cau mày, sau đó nhìn người quản lý: “Phiền anh lấy video giám sát ral”

“Chuyện này...”

Người quản lý có vẻ khó xử, bởi vì Khổng Thiên và quản gia Hoàng đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt dữ tợn!

“Đội trưởng Trần...”

Người quản lý trả lời với vẻ mặt né tránh: “Camera giám sát trong nhà hàng của chúng tôi đúng lúc bị hỏng, vẫn chưa được sửa chữa, vì vậy... không thể cung cấp được!”

“Không có video giám sát?”

Đội trưởng Trần nhíu mày nói: “Nếu anh đã gọi cảnh sát, vậy chắc hẳn anh thấy được ai ra tay trước, đúng không?”

“Chuyện này...”

Người quản lý hít sâu một hơi, làm sao anh ta có gan thú nhận người gây chuyện trước là Khổng Thiên được, làm vậy khác nào không muốn sống nữa?

“Tôi, tôi không nhìn thấy.”

Trước sự uy hiếp của nhà họ Khổng, người quản lý không còn lựa chọn nào khác ngoài nói dối: “Tôi nghe thấy có tiếng ai đó đánh nhau trong phòng riêng, vì vậy tôi ngay lập tức gọi cảnh sát...”

Khổng Thiên lập tức nắm lấy cơ hội tố cáo: “Đội trưởng Trần, anh thấy đầu tôi chảy máu, chân tôi cũng bị gãy, bạn bè của tôi cũng bị gấy tay chân!”

“Tất cả đều là lỗi của Diệp Huyền! Đội trưởng Trần, anh là người chịu trách nhiệm trong khu vực này, nếu mọi người biết ở đây có một cuộc tấn công nghiêm trọng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến anh!”

Nghe xong lời của Khổng Thiên, đội trưởng Trần thấy đầu Khổng Thiên quả thật đang chảy máu, người của nhà họ Khổng nằm trải dài trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nếu chuyện này bị cục trưởng Hình biết được, nhất định sẽ cảm thấy anh †a không biết cách quản lý, có lẽ lúc đó anh ta sẽ bị cấp trên trách phạt. Cho nên anh ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền hỏi: “Anh Diệp này, anh là người làm Khổng Thiên và họ bị thương đúng không?”

Dương Duy không thể ngừng lo lắng, đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, bởi vì một khi Diệp Huyền bị định tội, vậy thì Diệp Huyền sẽ bị nhận định vi phạm lệnh của cục trưởng Hình và Cảnh Bộ!

Khi đó, không chỉ Diệp Huyền sẽ bị Cảnh Bộ bắt, mà ngay cả Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ bị liên lụy, bị đình chỉ để điều tra, hậu quả khó lường!

Không ngờ, sau khi nghe câu hỏi của đội trưởng Trần, Diệp Huyền cười điềm tĩnh đáp: “Đúng vậy, tôi đánh họ vì họ đáng bị đánh.”

Nghe xong câu trả lời của Diệp Huyền, Dương Duy vội vã nói Trần, thật sự là Khổng Thiên đã gây chuyện đánh người trước, đạ Huyền mới dạy cho họ một bài học!”

Tuy nhiên, Khổng Thiên và quản gia Hoàng lại cười âm hiểm nói: “Dương Duy, các người cùng một nhóm, lời nói không có tác dụng! Đội trưởng Trần, bây giờ Diệp Huyền đã nhận tội, các anh nhanh chóng bắt hắn về cục đi!”

Đội trưởng Trần đương nhiên biết Khổng Thiên là loại người gì, cũng đoán được Khổng Thiên đang vu khống Diệp Huyền.

Nhưng nhà hàng không cung cấp được camera giám sát, Diệp Huyền lại thừa nhận rằng hắn đã tự mình đánh người, bây giờ để chào đón Phiền Chiến Vương, đội trưởng Trần không thể không tuân theo quy tắc.

“Theo quy định, anh phải đi cùng với chúng tôi.” Đội trưởng Trần bất đắc dĩ nói với Diệp Huyền, cho rằng người thanh niên này quá bốc đồng. Khổng Thiên và quản gia Hoàng lập tức cười nói: “Diệp Huyền, vào tù nhớ ngoan ngoãn cải tạo! Trân quý cơ hội còn gặp nhau đi!”

“Bởi vì Dương Duy và người phụ nữ của mày có lẽ sẽ không sống được tới lúc mày ra tù! Đây là quả báo vì mày đã khiêu khích tụi tao!”

Thấy họ kiêu ngạo và phách lối như vậy, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn truy cứu, nhưng không ngờ anh lại tìm đường chết, được rồi, tôi sẽ thỏa mãn cho mấy người!”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Thấy vậy, Khổng Thiên không khỏi giễu cợt: “Chết đến nơi rồi còn giả vờ, thật nực cười!”

Tuy nhiên gã vừa nói xong, điện thoại của đội trưởng Trần đổ chuông, anh ta vội vàng nhìn thông tin người gọi, trong đó rõ ràng hiện lên mấy chữ “Cục trưởng Hình!

Đội trưởng Trần nhanh chóng nhấc điện thoại lên!

“Tiểu Trần, Diệp Huyền, người bây giờ đang đứng đối diện cậu, là một lãnh đạo cấp cao, cậu đừng quan tâm đến việc này nữa, đưa người của cậu ra chờ ở bên ngoài là được."

Nghe thấy cục trưởng Hình đích thân gọi điện ra lệnh, đội trưởng Trần vội vàng gật đầu đáp: “Vâng!”

Sau khi nhận được điện thoại, ánh mắt của đội trưởng Trần nhìn Diệp Huyền hoàn toàn khác. Anh ta không nói gì thêm nhưng lập tức cùng người của mình đi ra ngoài. Khổng Thiên và quản gia Hoàng không khỏi nghỉ ngờ, nhanh chóng căng cổ lên hét:

“Đội trưởng Trần, anh vẫn chưa đưa Diệp Huyền đi!”

Không ngờ, đội trưởng Trần phớt lờ tiếng la hét của họ, thuận tay đóng cửa lại!