Nghe Diệp Huyền hỏi có phải cô không buông bỏ được hắn không, Lâm Thanh Nham nhất thời không biết nên trả lời thế nào!
Mà khi đối mặt với Diệp Huyền ở khoảng cách gần, tim cô đập thình thịch: “Sao tôi lại không buông được? Anh có thể ở bên bất cứ ai anh thích, tôi không có ý kiến!”
Thấy Lâm Thanh Nham đáp lại, Diệp Huyền hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời cảm thấy trống rỗng!
Do dự mấy giây, đôi mắt hắn dần dần trở nên ảm đạm! Dường như cảm thấy mất mát sâu sắc, cũng có một chút cô đơn!
“Tôi còn tưởng rằng cô muốn ở bên tôi...”
Diệp Huyền lui về phía sau, cả người lộ ra vẻ mất m: ô không cần lo lắng, nhà họ Khổng và nhà họ Phùng đều không thể đối phó với tôi, tôi đi đây.”
Diệp Huyền miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó đi ngang qua Lâm Thanh Nham, chuẩn bị đẩy cửa rời đi. Nhìn thấy sự mất mát và sa sút trên khuôn mặt
Lâm Thanh Nham có thể nhìn ra được những gì cô vừa nói khiến Diệp Huyền cảm thấy có chút buồn bã.
“Có phải lời của mình khiến hắn cảm thấy tổn thương không?”
Lâm Thanh Nham thầm hỏi, trong lòng cảm thấy hối hận và tự trách.
Những điều cô nói trong lúc hờn dỗi lại khiến Diệp Huyền tin là thật!
Nhìn bóng lưng có chút buồn bã của Diệp Huyền, sự kiêu ngạo thường ngày của Lâm Thanh Nham lập tức sụp đổi!
“Diệp Huyền, đừng đi!”
Lâm Thanh Nham vội vàng xoay người lại, ôm chặt Diệp Huyền từ phía sau, thổ lộ cảm xúc thật của mình: “Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối anh! Tôi không muốn buông bỏ anh, đừng đi!”
Nói đến đây, âm thanh Lâm Thanh Nham cũng mang theo tiếng khóc nức nở, đôi mắt hơi đỏ lên, cô ôm Diệp Huyền thật chặt, tựa như lo lắng hắn sẽ lập tức đi khỏi nếu cô buông tay ra!
Cảm nhận được nỗi áy náy và lo lắng của Lâm Thanh Nham, vẻ u ám trong mắt Diệp Huyền lập tức tan biến, thay vào đó là ý cười nồng đậm!
Hắn năm lấy tay Lâm Thanh Nham, nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham:
“Thanh Nham, thật ra trong lòng tôi cũng có cô.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, cô lập tức thấy ấm lòng.
“Cái tên này, một khi đã dịu dàng thì thật sự khiến người khác không thể phản kháng!”
“Hơn nữa, hắn thật sự nói cho mình biết rằng trong lòng hắn cũng có mình!”
Thế là, tim Lâm Thanh Nham đập nhanh dữ dội, cô cắn đôi môi gợi cảm, nhẹ giọng nói:
“Diệp Huyền...” Không đợi Lâm Thanh Nham nói xong, Diệp Huyền dùng một tay ôm chặt eo thon của cô rồi ép vào ngực hắn, tay kia nâng chiếc căm nhỏ của cô lên, bá đạo hôn xuống!
“Ôi...!"
Lâm Thanh Nham theo bản năng kháng cự một chút, sau đó hoàn toàn rơi vào nụ hôn dịu dàng nhưng đột ngột của Diệp Huyền!
Tính cách kiêu ngạo và dữ dội của cô có sự tương phản rõ rệt với nhu cầu thật sự trong tim!
Cô hy vọng rằng người đàn ông cô yêu có thể thô bạo chiếm hữu mình! Để cho cô có thể cảm nhận được cảm giác chân thật cũng như cảm giác an †oàn, cũng có thể để người cô yêu thương trải nghiệm mong muốn chinh phục và
chiếm hữu thực sự của cô!
Cứ như vậy, tinh thần và mong muốn của cả hai đều được thỏa mãn vô cùng!
Mặc dù Diệp Huyền là một tu tiên giả, nhưng hắn cũng là một người đàn ông bình thường!