Cuồng Long Xuất Thế

Chương 353: Ở riêng với nhau




Ít nhất, cô ấy có cơ hội để bày tỏ lòng áy náy của mình với Diệp Huyền!

Phiền Chiến Vương khế mỉm cười gật đầu: “Mặc dù còn có cơ hội, nhưng cô nhất định phải nỗ lực hết mình mới có thể hàn gắn mối duyên phận này. Hạnh phúc nhất định phải tự mình giành lấy mới được!”

Tiêu Băng Tuyết nghe vậy, chìm vào suy tư: “Phải tự mình giành lấy hạnh phúc!? Vậy tôi có nên chủ động lấy được sự thông cảm của Diệp Huyền không?”

Nói rồi cô ấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Long cư, bởi vì cô ấy cảm thấy Diệp Huyền có khả năng cao sẽ đi đến Thủy Long cư!

“Tôi nhất định phải lập tức xin lỗi Diệp Huyền!” Tiêu Băng Tuyết gẵn giọng nói. “Tiểu thư muốn trực tiếp đi xin lỗi Diệp Huyền à?”

Nghe Tiêu Băng Tuyết nói vậy, trong lòng Vương Tiểu Vũ cảm thấy rất lo lắng, Phiền Chiến Vương lập tức lắc đầu nói:

“Băng Tuyết, cô muốn đi xin lỗi cũng là chuyện nên làm. Tuy nhiên cũng phải xem xét thời cơ có phù hợp hay không.”

“Chẳng lẽ cô quên bên cạnh Diệp Huyền còn có hai đại mỹ nữ à? Cô tùy tiện chạy đi tìm Diệp Huyền, chẳng phải sẽ khiến hắn càng thêm khó xử sao?”

“Đến lúc đó rất có thể cô sẽ không có cơ hội xin lỗi, hơn nữa còn chọc giận hắn!”

Lời nói của Phiền Chiến Vương khiến Tiêu Băng Tuyết cuối cùng cũng khôi phục một tia lý trí.

“Tiền bối, vậy tôi nên xử lý như thế nào mới tốt?”

Đôi mắt Tiêu Băng Tuyết đượm sương mù mờ mịt, cô ấy nhẹ giọng hỏi ý kiến Phiên Chiến Vương.

Phiền Chiến Vương trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Tính cách Diệp Huyền vốn phóng khoáng, không thích bị gò bó, lại là người thích những thứ mềm mỏng hơn là những lời nói cứng rắn thô thiển!”

“Vi vậy, thái độ của cô không thể quá cứng rắn, mà cần phải chọn thời điểm thích hợp. Thời cơ tốt nhất chính là lúc Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều không ở bên cạnh Diệp Huyền.”

“Hơn nữa, hắn vốn không có sức cưỡng lại ải mỹ nữ. Chỉ cần cô sử dụng chút mĩ nhân kế, sau đó nhân lúc hai người ở riêng, chân thành xin lỗi hắn, chắc chắn sẽ có hiệu quải”

Nghe Phiên Chiến Vương đề nghị, Tiêu Băng Tuyết hơi sững sờ. Là một người phụ nữ, dĩ nhiên cô ấy đã từng tưởng tượng qua việc ở riêng với người đàn ông hoàn mỹ như Diệp Huyền, thậm chí cô ấy còn nghĩ đến những

khoảnh khắc lãng mạn hơn là đẳng khác.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ ảo tưởng việc có thể tiếp xúc thân mật với Diệp Huyền như vậy...

“Ở riêng với nhau, dùng mỹ nhân kế... Thành tâm xin lỗi Tiêu Băng Tuyết lẩm bẩm, khuôn mặt không tự chủ đỏ bừng lên!

“Ha ha.”


Phiền Chiến Vương nhìn vẻ mặt của Tiêu Băng Tuyết, vuốt râu cười nói: “Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, mọi chuyện còn lại đều phải dựa vào bản thân cô đấy!"

“Các cô hãy đến bệnh viện chiến bộ một chuyến để chữa trị vết thương đi, không thể kéo dài nữa”

Trước lời khuyên thiện ý của Phiền Chiến Vương, Tiêu Băng Tuyết vội vàng đứng dậy cảm ơn, sau đó cùng Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đi đến bệnh viện của

chiến bộ.

Trước khi đi, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được lại nhìn về phía Thủy Long Cư ẩn hiện trong mây mù, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Huyền.

“Diệp Huyền, tôi nhất định sẽ tìm cách để anh tha thứ cho tôi...”

Cô ấy âm thầm cắn răng thề trong lòng!

Lúc này, Phiên Chiến Vương đến trước thi thể của Thiên Tôn Đại Vương, phát hiện trên người hẳn ta rõ ràng có một vết thương rỉ máu, lập tức kinh hãi.

“Vẫn là một chiêu đoạt mệnh...”

“Bất kể đối phương là ai, chỉ cần tên nhóc Diệp Huyền này muốn giết, tuyệt đối sẽ ra tay không quá một chiêu, thật quá kinh khủng...”

“Thiên Tôn Đại Vương hôm nay cũng xui xẻo thật, lại gặp phải Diệp Huyền, ha hai”

Phiền Chiến Vương cảm thán trong lòng.

Các quản lý cấp cao ở đây cũng ná thở vì kinh ngạc, nhưng mỗi lần Diệp Huyền lập chiến công đều không tranh giành công lao!

Điều này khiến họ càng thêm kính trọng Diệp Huyền hơn!

Ở Thủy Long cư.

“Diệp Huyền, anh vừa đi đâu về vậy? Có phải lại đi cứu nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đúng không?”

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền đi đến, vội vàng hỏi với vẻ lo lắng.

“Đúng vậy, anh đi cứu người.”

Diệp Huyền không giấu diếm: “Vừa rồi là tình huống khẩn cấp, chỉ có anh mới có thể cứu được cô ấy.”

Trương Vấn Thanh nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Tụi em biết chuyện đó rồi, cô ấy không có gì đáng ngại chứ?”

Diệp Huyền mỉm cười, trả lời: “Thương tích là điều hiển nhiên, nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lúc này mới yên lòng. Tuy hai người đẹp này không có cảm tình gì với Tiêu Băng Tuyết, nhưng dù sao cô ấy cũng là chiến thần của Chiến bộ, trong lúc làm nhiệm vụ lại bị thương,

nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn sẽ gây tổn thất cho quốc gia.

Đột nhiên, Lâm Thanh Nham tiến đến bên Diệp Huyền, hít mũi một cái: “Sao. trên người anh lại có mùi hương này?”

Nói rồi, Lâm Thanh Nham liền kéo tay Diệp Huyền: “Mà tay anh cũng có mùi hương này! Em nhớ ra rồi, mùi hương này giống hệt mùi hương trên người Tiêu Băng Tuyết!”

“Diệp Huyền, vừa rồi anh có tiếp xúc thân mật với Tiêu Băng Tuyết không?”

Lâm Thanh Nham rưng rưng nước mắt, Trương Vãn Thanh cũng lập tức căng thẳng nhìn Diệp Huyền.