Tàn thuốc nổ tung, giống như một viên đạn, xuyên qua giữa hai lông mày. của Phùng Kim Long, khiến ông ta nuốt hận tại chỗ, chết không nhắm mắt!
Lúc này, những tên khốn của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đều đã chết! Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng đã chết! Đôi mắt Dương Duy trừng lớn, đông cứng tại chỗ, kinh hãi khôn nguôi!
Đúng vậy, đây là lần thứ hai Dương Duy tận mắt chứng kiến Diệp Huyền giết người, hơn nữa còn là một trận đơn phương tàn sát cao thủ trong giang hồ!
Thật là một người tàn nhẫn!
Đây chính là người tàn nhãn!
“Cậu sợ sao?” Diệp Huyền thu lại sát ý, mỉm cười hỏi Dương Duy. “Đại... Đại ca... Em không sợ... Chỉ là có chút sợ hãi...”
Dương Duy nuốt nước miếng: “Em biết những người bị đại ca giết đều là những người đáng chết, còn anh là thẩm phán tội ác!”
Vừa nói, Dương Duy bất thình lình quỳ gối về phía Diệp Huyền!
“Cậu làm cái gì đấy?”
Diệp Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đại ca!”
Dương Duy quỳ trên mặt đất, hai mắt kiên nghị thành kính nhìn Diệp Huyền: “Anh nhận em làm đồ đệ đi, em muốn học bản lĩnh từ anh, em muốn dùng thực lực của bản thân để bảo vệ gia đình và những người em quan tâm, em thực sự
không muốn bị người khác bắt nạt và coi thường nữa, anh đồng ý với em đi!”
“Thật sao?”
Nghe những lời chân thành của Dương Duy, Diệp Huyền khế mỉm cười: “Con đường tu luyện võ thuật rất gian khổ, khi giao đấu với người khác rất dễ mất mạng, cậu không sợ sao?”
“Em không sợi”
Dương Duy vô cùng kiên định lắc đầu: “Từ nhỏ em đã bị bắt nạt và sỉ nhục! Hại cha mẹ và ông nội đều mất hết thể diện!”
“Loại đau khổ về tinh thần này còn đau khổ hơn nhiều so với đau khổ thể xác khi luyện khi võ thuật! Vì vậy, em không sợ không chịu được khổ!”
“Đại ca, em thực sự muốn thay đổi và sống một cuộc sống tốt hơn, em cũng muốn gia đình tự hào, vinh dự vì eml”
“Cầu xin đại ca cho em một cơ hội!”
Trong khi nói những lời từ tận đáy lòng ra thì Dương Duy cũng đã rơi nước mắt!