Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Huyền lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất nhẹ nhàng.
Dường như mang theo hương thơm của hoa mận lạnh lùng, quý phái lại pha chút bướng bỉnh.
Diệp Huyền biết rõ, đây chính là mũi thơm tỏa ra từ người Tiêu Băng Tuyết.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, cô chỉ mới bước vào phòng hai phút, mùi thơm trên cơ thể của cô đã lan tỏa khắp phòng, điều này đủ chứng minh Tiêu Băng Tuyết là một mỹ nhân có cốt cách bẩm sinh.
Đi vào bên trong.
Tiêu Băng Tuyết ngồi quay lưng về phía cửa, có lẽ vì quá căng thắng nên thân hình mảnh dẻ của cô khẽ run lên.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, thân hình cong cong hoàn hảo của cô đang nằm trên giường, hai chân khép chặt, trông có vẻ ngượng ngùng và không kiềm chế được.
Diệp Huyền nhìn thấy mà trong lòng nóng bừng lên: "Không thể phủ nhận được, thân hình của Tiêu Băng Tuyết quả thực rất hoàn hảo! Chỉ cần nhìn bóng lưng của cô ấy thôi cũng khiến người ta phải mơ mộng nhiều lần!”
Tiêu Băng Tuyết quay đầu nhìn Diệp Huyền, phát hắn đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, vẻ mặt của cô lập tức đỏ bừng lên: “Diệp Huyền đại nhân, cần bắt đầu trị liệu luôn không?”
“Được?
Diệp Huyền ho hai tiếng, che giấu đi cảm xúc của mình.
"Vậy thì.."
Tiêu Băng Tuyết cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ cởi quần áo, anh muốn tôi phối hợp như thế nào cũng được, chỉ cần nói cho tôi biết là được, làm phiền anh rồi."
Bộ quần áo lập tức trượt xuống từ từ dọc theo bờ vai trắng ngọc và tấm lưng ngọc hoàn hảo, sau đó để lộ vòng eo, cặp mông và đôi chân ngọc quyến rũ!
Làn da không tì vết và những đường cong từ từ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!
Cùng lúc đó, một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, nồng hơn gấp mấy lăn mùi thơm mà Diệp Huyền ngửi thấy vừa nãy!
“Đây là..."
Diệp Huyền có thể cảm nhận được mùi thơm trên người Tiêu Băng Tuyết, cùng làn da trắng nõn như ngọc của cô, máu trong người bắt đầu sôi lên!
"Ôi trời ơi"
Diệp Huyền khó khăn nuốt nước bọt.
Hắn vẫn luôn biết là Tiêu Băng Tuyết rất xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại gợi cảm tới như vậy!
Tiêu Băng Tuyết cảm nhận được sự nóng bừng rong ánh mắt của Diệp Huyền, vẻ mặt cũng đột nhiên đỏ bừng lên vì xấu hổ, trong lòng càng thêm mong chờ và hưng phấn:
“Anh, anh còn chưa bắt đầu trị liệu sao?”
Nối xong, Tiêu Băng Tuyết chống hai tay nẫm trên
giường, để lộ tấm lưng ngọc bích không tì vết.
“Khụ..”
Nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết gợi cảm hấp dẫn như vậy, im Diệp Huyền đập nhanh hơn, trong tim hắn nhịn không được mà vang lên: “Tư thế của cô ấy, dáng vẻ của cô ấy cũng quá gợi cảm rồi?”
Hãn hít một hơi thật sâu mùi thơm, đi đến chỗ Tiêu Băng Tuyết, đổ một ít đâu massage lên lưng cô.
“Ưm..."
Tiêu Băng Tuyết không khỏi rên rỉ trước cảm giác ấm áp, tấm lưng ngọc vốn đã hoàn mỹ của cô lại càng
trong suốt, sáng sủa hơn, mười phần gợi cảm!
“Đây, đây trực tiếp là một sự cám dỗ chí mạng luôn đó!"
Diệp Huyền không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, rong mắt nóng bừng lên dục vọng, đôi bàn tay to lớn ngưng tụ chân khí bao bọc lấy tấm lưng của Tiêu Băng Tuyết.
Khoảnh khắc bàn tay to lớn của hắn chạm vào lưng của đối phương, Diệp Huyền chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình như đang nhảy múa trên thiên đường!
“Ah!"
Tiêu Băng Tuyết để Diệp Huyền chạm vào mình thân mật như vậy, thần kinh vốn đã căng thẳng của cô lập tức phản ứng lại, khiến Tiêu Băng Tuyết nhịn không được mà bất giác hét lên!
“Không thoải mái sao?”
Diệp Huyền nhẹ nhàng hỏi.
“Không, không phải vậy”
Lúc này Tiêu Băng Tuyết đột nhiên đỏ mặt lên, lí nhí mà nói: “Thật xin lỗi, tôi, là do tôi quá nhạy cảm rồi..”
“Thả lỏng đi, rất nhanh sẽ không sao nữa rồi”
Diệp Huyền ép buộc chính mình phải bình tĩnh, nhưng trên thực tế, đôi tay của hắn đang có cảm giác tuyệt vời đến mức suýt chút nữa thì cười lên vì vui sướng.