Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi

Chương 32: Gặp lại em



Cơ thể nhỏ bé trong tay Mạc Chính Thần hơi run lên, có thể vì lạnh cũng có thể là sợ hãi. Cô hơi ngước lên định cảm ơn người vừa giúp mình liền bàng hoàng khi thấy dung mạo của anh ta...

Mạc Chính Thần cũng không thể lầm được, người con gái tội nghiệp kia chính là Tư Duệ, cô gái mà anh ngày đêm mong ước. Nhưng tại sao Tư Duệ lại ra nông nỗi như vậy, bộ dạng thảm hại, khuôn mặt hốc hác, cơ thể đầy vết thương lớn nhỏ. Trong một giây phút nào đó anh không thể nói lên lời, nỗi đau tràn ngập trong tâm trí anh...

"Duệ nhi...là anh đây..."

Tư Duệ nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt tủi thân tột độ lặng lẽ rơi xuống, cô không hề suy nghĩ được bất cứ điều gì liền ôm chầm lấy anh. Cô đã quá mệt rồi, cô cũng chỉ muốn bám víu chút sự sống còn sót lại trong cái thời tiết giá lạnh ở một nơi xa lạ mà thôi...

Ngay lúc này đây, cô dường như có thể hoàn toàn buông bỏ hết mọi định kiến xấu xa về Mạc Chính Thần. Không thể nào trách Tư Duệ quá dễ dãi tha thứ cho kẻ làm tổn thương mình, người đáng trách chính là Mạc Chính Thần. Sự xuất hiện của anh đúng lúc cô cần nhất, đúng lúc cô tuyệt vọng nhất...

Mạc Chính Thần lặng lẽ khoác áo của mình cho cô, ôm người con gái lặng lẽ rời khỏi cửa hàng tiện lợi u ám đó. Anh không nói thêm với cô bất cứ câu nào cả, lặng lẽ dùng chính hơi ấm của cơ thể để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo kia của cô...

Mạc Chính Thần mang cô về khách sạn, trực tiếp để cô ngồi trên giường của anh. Hơi ấm từ lò sưởi khiến Tư Duệ thoải mái được một phần, giây tiếp theo càng làm cô bất ngờ hơn bao giờ hết...

"Xin lỗi...xin lỗi em...tôi không biết em lại chịu khổ như vậy...tôi đáng chết lắm đúng không..."

Tư Duệ nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới chân cô, dường như anh ta đang khóc, là khóc vì cô sao...

"Chẳng phải mọi chuyện do anh sắp đặt sao..."

Mạc Chính Thần cau mày khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô...

"Sắp đặt cái gì chứ...tôi có nhờ quản gia đưa thẻ cho em, ngoài việc đó ra còn việc gì à..."

Bây giờ người khó hiểu lại là Tư Duệ...

"Chính Lena đã nói với tôi anh muốn tôi sống trong đau khổ mà..."
"Chuyện quái gì vậy...tôi muốn em sống trong đau khổ vậy tôi đưa tiền cho em làm gì...vả lại tôi yêu em như thế làm sao nỡ tổn thương em chứ..."

Nghe Mạc Chính Thần giải thích, cô dường như cũng đoán ra được vấn đề như thế nào. Cô liền nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tóc Mạc Chính Thần, nở nụ cười rạng rỡ xua đi cái lạnh băng giá...

"Cảm ơn anh...vì luôn yêu tôi..."

Mạc Chính Thần tựa mặt vào tay cô, tay ang cũng nắm lấy bàn tay có chút lạnh kia...

"Nhưng tại sao em lại ngắt liên lạc với tôi chứ, em ghét tôi vậy à..."

"Trước khi lên máy bay tôi có gọi cho anh mà, nhưng người nhận điện thoại nói là vị hôn thê của anh...sau đó tôi đến Anh thì gặp Lena, cô ta đã làm hỏng điện thoại của tôi nên tôi mất liên lạc..."

Tư Duệ nhắc đến ba chữ vị hôn thê liền chùng xuống hẳn, Mạc Chính Thần liền vội vã giải thích trách làm cô hiểu lầm...

"À cô ấy là Hân Nghiên, vợ của Hoàng Cảnh Thiên. Lúc ấy tôi đang chữa bệnh không muốn làm em phiền muộn nên muốn triệt để để em rời đi..."

Giữa bọn họ quả thật có rất nhiều hiểu lầm lẫn nhau, song cả hai vẫn vì nhau mà cố gắng, vì nhau mà tổn thương, rồi cùng vì có nhau mà hạnh phúc...

Tư Duệ ngắm nhìn Mạc Chính Thần đang tựa đầu lên chân cô, anh đã vì cô mà hi sinh nhiều như thế, bảo vệ yêu thương cô nhiều như thế, thì lần này sẽ đến lượt cô yêu thương anh, bảo vệ anh...

Tất cả những ai đã làm cô đau khổ, hại cô và anh ly tán, chính tay cô sẽ khiến từng người một trả giá...