Tiếng kêu bên tai liên tiếp vang lên, nhưng cậu không nghe rõ nội dung là gì. Đột nhiên, một đường sáng chiếu thẳng vào mắt, cậu không tự chủ được mà nhắm mắt lại, trong lúc hoảng hốt có vật gì đó hiện lên trước mắt.
“Khải…”
Cậu lần nữa mở mắt, cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên rõ ràng, tường và trần nhà được làm bằng đá thạch anh, trong đầu như một mớ hỗn độn cậu không suy nghĩ được gì.
“Ưm... Đây là nơi nào?” Âm thanh cậu yếu ớt lẩm bẩm nói, bắt đầu trấn tỉnh lại.
Vừa nãy cậu cùng Ô Nạp Tư đứng ở chỗ pho tượng đợi mặt trời lặn, đột nhiên cảm thấy chân đã không còn chạm đất, cả người như đang rơi, sau một lúc hoa mắt và cháng váng thì… Đã xảy ra chuyện gì? Còn Ô Nạp Tư đâu? Đây là ở nơi nào?
Cậu trì độn đứng dậy, nhìn xung quanh, khung cảnh không khỏi làm cậu kinh ngạc, đây là… Một mộ thất quy mô rất lớn, mà cậu hiện tại hình như đang ở trung tâm mộ thất.
Mộ thất hình chữ nhật, không có một dấu vết trộm nào, bối cảnh khá nguyên vẹn, bốn phía trên tường là những bích hoạ, vẫn còn rất tinh mỹ; bốn góc của mộ thất đặt bốn pho tượng Beith đầu chó thân người, là biểu tượng thần chết của Ai Cập, biểu tượng canh giữ linh hồn người chết, khắp nơi mộ thất đặt đủ loại vật bồi táng, có rương hòm, cái ghế, đá cẩm thạch và một ít vật phẩm bằng vàng.
Có thể nói đây là một nơi lộng lẫy, đẹp không sao tả nổi, cậu cảm giác giống như đang ở ngàn năm trước, Khải Nhạc trong lòng vui sướng không lời nào có thể diễn tả được, bởi vì hưng phấn mà hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Nhưng mà điều khiến cậu khó hiểu chính là, mộ thất này rõ ràng mật thất kín, ở đây không có bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào, tại sao cậu có thể thấy rõ mọi thứ đồ vật? Còn hô hấp sao có thể thuận lợi như vậy? Có điều gì đó không bình thường.
Còn có, mộ thất không phải cần phải có quan tài sao? Tại sao nhìn mãi không thấy? Cậu không khỏi hoài nghi, hay mộ thất này là một hầm mộ bí mật?
Khải Nhạc chuẩn bị đứng lên, lại phát hiện vị trí của mình so mặt đất cao hơn một mét, cậu không khỏi sững sờ, thiếu chút nữa là té xuống rồi.
“Hô, nguy hiểm thật.” Vỗ vỗ ngực, trấn an lại nhịp tim, cậu chậm rãi leo xuống khỏi trụ đá hình chữ nhật.
“A?” Khải Nhạc không thể tin vào mắt mình, trụ đá mà cậu vừa ngồi lên── lại là một quan tài bằng đá, khó trách lúc nãy nhìn mãi không thấy.
Cái này chẳng phải gọi là cữi lừa tìm lừa sao? Khải Nhạc chỉ có thể âm thầm cười cười.
Tôn chỉ của ngành khảo cổ, trong huyệt mộ thứ đáng giá nhất là chủ nhân của nó, cho nên Khải Nhạc cũng không ngoại lệ đối với chủ nhân của hầm mộ này vô cùng hứng thú, cẩn thận xem kỹ quan tài.
Quan tài này không có chỗ nào đặc biệt, càng không có một chút hoa lệ, chỉ là dùng cả khối đá cẩm thạch bình thường chạm trổ thành, đối với vật bồi táng xung quanh thật tương phản, nó thuộc về Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ sao?
Khải Nhạc đi một vòng qua quan tài, vuốt ve phần viền của nó, đột nhiên phát hiện vài chữ tượng hình, cậu ngồi xuống cẩn thận đọc.
“Sau khi ngài chết, chắc chắn sẽ sống lại, linh hồn không rời khỏi xác. Ngài ở nơi nhân thế, giống như một giấc mộng.” Khải Nhạc thì thào mà đọc, cảm thấy nghi hoặc, người Ai Cập chắc chắn là không biết khắc chữ lên trên quan tài, nếu có khắc cũng khắc vào lối vào mộ thất, nội dung cũng chỉ là những lời nguyền rủa.
Khải Nhạc tò mò bên trong quan tài sẽ là người thế nào, muốn nhìn một chút trong quan tài sẽ là cái gì, nhưng mà chỉ một mình cậu muốn đẩy nắp quan tài ra, cơ hồ là không thể, trong nội tâm không khỏi thất vọng, nếu như hiện tại Ô Nạp Tư ở có ở đây thì tốt rồi.
Nhưng mà, cậu cũng không từ bỏ, bởi vì không thử mà từ bỏ thì đó không phải là cậu, cho nên cậu quyết định thử một lần.
Cậu đem hai tay chống đỡ ở nắp quan tài, bàn tay truyền đến một cảm giác mát lạnh, hai chân trụ vững, cắn chặt răng, tay chân cùng nhau dùng sức đẩy về phía trước.
“──” một tiếng ma sát giữa hai khối cẩm thạch vang lên, phía dưới giống như có ròng rọc, tự động mở ra.
“Ah!” Khải Nhạc không ngờ có thể dễ dàng mở ra như thế, theo quán tính, nửa người trên của cậu rơi vào trong quan tài, cậu hét thảm một tiếng.
Chật vật ổn định lại thân thể, cảnh tượng trước mắt lại làm cho cậu khiếp sợ, bên trong không có xác ướp, chỉ có một chiếc nhẫn. Đây rốt cuộc là chuyện gì, nội tâm Khải Nhạc mơ hồ, chẳng lẽ cái mộ thất này là ngụy trang sao? Lớn thế này không phải quá phí sao? Thật sự quá kì lạ.
Nhẹ nhàng nhặt cái nhẫn lên, Khải Nhạc tường tận xem xét, trên mặt nhẫn khắc hình một con mắt, mắt là cấm đoán, xung quanh nhẫn là một con chim ưng cùng một con rắn, chạm khắc vô cùng tinh xảo, hẳn là dùng vàng chế tạo. Cái nhẫn này khá lớn, so ngón tay của cậu hơi rộng một chút, Khải Nhạc tò mò đeo vào ngón giữa tay phải.
Đột nhiên ngón giữa tay phải truyền đến một cơn nóng rát giống như lửa thiêu, Khải Nhạc thống khổ muốn tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng mà chiếc nhẫn tựa như đang cùng ngón tay cậu hòa làm một, quấn chặc lấy ngón tay của cậu, khi cậu cảm giác như ngón tay của mình muốn đứt rời, thì có một đạo lực truyền đến cơ thể cậu, khiến cho ý thức càng ngày càng mơ hồ, đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.