Nước mắt cậu không cách nào khống chế mà trụy lạc, cho dù cai đầu dài cao cao nâng lên cuối cùng cũng là lừa mình dối người! Cắn chặt môi dưới vẫn không tự chủ được mà run rẩy.
“Không phải? Em ngược lại nói cái gì không phải?”
Ngữ điệu Oropesa Seth lạnh lùng để lộ ra một chút không kiên nhẫn, càng làm Khải Nhạc gia tăng bất an.
“Không phải, tôi không có tức giận, tôi cũng không có hận anh, tôi biết rõ anh làm như thế cũng là sợ tôi rời xa anh, tôi biết rõ anh là vì yêu tôi, tôi biết mà, tôi thật sự không có hận anh, thật sự…”
Ngữ khí Khải Nhạc nói đến những lời cuối cơ hồ biến thành khẩn cầu, cậu nằm mơ cũng không ngờ chính mình sẽ có một ngày như thế.
Cậu rơi vào báo ứng rồi, cậu không nên đem tình yêu của Oropesa Seth đặt dưới chân chà đạp, còn tự cho là thông minh, kết quả là, cảnh này của mình hiện giờ hệt như câu chuyện trên sách cậu đã từng đọc qua, chỉ vì lúc trước bị cậu lừa gạt, đến cuối cùng người kia lại không còn tin tưởng cậu nữa, cuối cùng lại bị cho là nói dối.
Nghe vậy, thân hình Oropesa Seth khẽ giật mình, trong đầu phi tốc xoay tròn chính là tin hay không, giãy dụa đến cuối cùng, tựa hồ không tin nhiều hơn tin một chút, có lẽ là bài học lần trước thật sự làm hắn quá khắc cốt minh tâm!
“Ha ha… Vậy sao? Nghe em nói như thế ta thật sự là cảm động! Ta có phải hay không nên ban thưởng cho em?”
Hắn không thể mềm lòng, không thể!
Nếu như lần này Khải lại nói dối, còn hắn lại tin tưởng…, vậy hắn thật sự không dám cam đoan lần sau hắn còn có thể lại để cho Khải sống hay không. Hắn phải tàn nhẫn một chút, vô tình hơn một chút, ít nhất hắn còn hạ thủ được.
“Hả?”
Khải Nhạc nghi hoặc mà nhìn Oropesa Seth mắt, không biết hắn có ý gì.
“Khải thân yêu!”
Oropesa Seth mỉm cười xoa cái trán trơn bóng của cậu, ngữ khí trong nháy mắt trở nên ôn nhu, nhìn thẳng lấy Khải Nhạc mắt cũng nhiễm lên vui vẻ.
Khải Nhạc không có vì Oropesa Seth biến hóa như thế mà cảm thấy thả lỏng, ngược lại thần kinh trở nên khẩn trương càng thêm căng cứng, cậu biết rõ Oropesa Seth tươi cười như vậy, ngữ khí như vậy phía sau là cả một thâm ý, tuyệt đối không phải như vẻ bên ngoài.
“Khải! Em cảm thấy không thoải mái ở đâu à? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Oropesa Seth giữ nguyên dáng cười trên mặt, khẽ vuốt lấy bàn tay của cậu, hắn càng lúc càng ôn nhu, tiếng nói cũng nhu hòa nhẹ nhàng, Khải Nhạc khẽ lướt qua gương mặt của hắn, cả kinh run rẩy, chỉ phải cứng ngắc mà lắc đầu.
Đối với phản ứng của Khải Nhạc, Oropesa Seth tựa hồ rất hài lòng, hắn ngồi bên mép giường tiếp tục nói:
“Vậy là tốt rồi, em có nhớ hay không? Ta đã đáp ứng cho em đến buổi lễ săn bắt và hứa là sẽ đem huy chương đệ nhất dũng sĩ Ai Cập tự tay tặng cho em!”
Oropesa Seth tâm tình giống như càng lúc càng sung sướng, mà tâm tình Khải Nhạc lại càng ngày càng dưới trầm xuống, cậu yên lặng nhìn Oropesa Seth, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn, thấy hắn cười tủm tỉm từ bên hông móc ra một khối huy chương tay cỡ bàn tay nhét vào trong tay của của.
Trong tay thấm mát của kim loại khuynh hướng cảm xúc có chút kích thích làm tê liệt thần kinh Khải Nhạc, cậu từ từ cúi đầu đứ mắt xuống nhìn khối huy chương hình chim ưng trong lòng bàn tay, huy chương chỉnh thể hẳn là dùng vàng chế tạo, chế tác tinh tế thậm chí những đường vân ti tí trên cánh lông vũ của chim ưbg đều rất rõ ràng, mà sao một khối huy chương tinh mỹ như thế này lại có những vết máu loang lổ làm bẩn, cho dù những vết máu đã khô cạn biến thành ám màu đen, những vẫn rất chói mắt, hốc mắt Khải Nhạc lại một hồi ướt át, nước mắt lần nữa trụy lạc, nhiễm lên huy chương.
Huy chương này, nếu như là chính Bội đoạt được, hắn sao có thể để những vết máu nhiễm lên? Mà những vết máu này xem ra chính là phun lên, cho nên căn bản không có khả năng là máu động vật, không lẽ…
Không có khả năng, ngàn vạn sẽ không phải như cậu nghĩ.