Nên làm sao để hình dung cảm giác vui mừng hiện tại của hắn đây? Có được được tình yêu thật không dễ dàng, một phần là hạnh phúc, một phần là an tâm, một phần là thỏa mãn…
“Hức… Bội, tôi thật sự đã nghĩ anh không quan tâm tôi nữa…”
Khải Nhạc ôm chặt lấy Oropesa Seth, không ngừng nức nở, chất lỏng trong suốt không cách nào khống chế được từ trong mắt của cậu chảy xuống.
Cậu đột nhiên cảm giác mình thật vô dụng, yếu ớt đến không chịu nổi, trong cuộc đời này đây tựa hồ là lần thứ hai nước mắt chảy nhiều như vậy, mí mắt chắc đã sưng lên rồi, nhưng vẫn không dấu hiệu dừng lại.
Tình yêu mà người ta thường hay nói là vậy sao, vừa điềm mật, vừa ngọt ngào, lại vừa chua xót ư? Trước kia Ô Nạp Tư từng nói qua một câu rất thâm ý, lúc ấy chính mình chỉ là cảm thấy không cách nào hiểu được, mà hiện tại, cậu đã có thể cảm nhận được câu nói kia đích thị chính là chân lý.
‘Thời điểm ngài học được cách yêu một người, sẽ đem thống khổ cùng bi thương tạo thành dũng khí, đối với một người đang yêu, sẽ làm cho bản thân trở nên kiên cường, mà cũng có một số người, sẽ không chịu nổi một đã kích.’
Nếu quả thật như lời y nói, cậu hiện tại thuộc về loại người thứ hai…
“Đồ ngốc! Chẳng qua chỉ là giấc mộng! Ta đây yêu em như vậy, sao có khả năng bỏ rơi em chứ? Ta còn sợ em không quan tâm ta đây này!”
Oropesa Seth sủng nịnh, khẽ vuốt lấy cái đầu đang vùi trong ngực mình, điềm mật, ngọt ngào đã sớm tràn lan, bên miệng vui vẻ càng lúc càng rõ ràng, liên tục nói với ngữ khí ngọt ngào cơ hồ đều có thể vắt ra mật.
“Không biết đâu! Không biết đâu!”
Khải Nhạc đột nhiên từ trong ngực Oropesa Seth nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thẳng lấy Oropesa Seth mắt, cam đoan vội vàng mà nói:
“Tôi không biết phải làm thế nào! Tôi thật sự thật sự rất yêu anh, tôi không muốn phải xa anh! Thật sự!”
Oropesa Seth ngạc nhiên nhìn phản ứng như kích động của Khải Nhạc, cảm thấy cậu thật là đơn thuần và cực kỳ đáng yêu, một tà niệm ác ý trong đầu chợt nổi lên, nhịn không được muốn chọc cậu, để đạt được mục đích của mình.
“Thật vậy sao? Nhưng mà… Ta dù sao cũng là Pharaoh của Ai Cập! Không có khả năng cả đời không cưới vợ, đến lúc đó nên lo liệu như thế nào đây?” Oropesa Seth giống như bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Khải Nhạc thoáng cái trầm xuống, căn bản không có phát hiện Oropesa Seth đang mỉm cười, trong mắt sắc thái giảo hoạt, chỉ là hai chữ ‘Cưới vợ’ lại khiến cậu ngơ ngẩn.
Đúng vậy! Cho dù vừa rồi là một ác mộng, ai có thể cam đoan nó sẽ không biến thành sự thật chứ? Oropesa Seth sớm muộn gì cũng phải lấy vợ sinh con nối dõi, đây vốn là trách nhiệm cơ bản nhất của một người nam nhân! Huống chi hắn còn là một Chi Vương của một nước.
Cho dù bọn hắn có yêu nhau, bọn hắn dù sao cũng đều là nam nhân, thực tế thì không cách nào thay đổi được, nếu quả thật đến ngày đó, cậu nên lo liệu như thế nào đây? Là tỉnh táo mà tiếp nhận? Hay là như hiện tại thương tâm như sắp chết? Vấn đề này không cần nghĩ cũng biết! Chỉ là một giấc mộng đã khiến cho cậu không thể chịu đựng được, huống chi là sự thật?
Cho dù đến lúc đó cậu có thể được nguyên đãi ở bên cạnh Bội, thân phận của cậu sẽ biến thành cái gì đây? Một nam sủng sao?
Có lẽ cậu vẫn còn quá ích kỷ đi! Trước kia nghĩ yêu nhưng không có dũng khí để yêu, hiện tại tình yêu ngay tại trước mắt của cậu, mà cậu lại sợ mình bị thương, thậm chí còn sinh ra một loại tên là ghen ghét đáng sợ, cậu thật ghen tỵ với tân nương tương lai của Bội!
“Bội… Tôi…”
Khải Nhạc không khống chế được mà phát run nói, rất muốn nhịn nước mắt xuống không muốn cho nó lại rơi, cậu chán ghét chính mình mềm yếu như vậy, không phải nói phụ nữ mới khóc nhiều hay sao? Tại sao hiện tại cậu lại như phụ nữ thế này?