Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 142: Cưỡng Chế Bắt Anh Ấy Ở Lại



Dứt lời, anh ấy nâng tay vuốt tóc của tôi, sau đó buông tay muốn rời đi. Anh ấy vừa bước đi được vài bước, tôi giật mình. Trong lòng chỉ có một thanh âm đang gào thét. Không thể để anh ấy đi!

Tôi: “Dị Tư Ẩn!”

Tôi hét về phía bóng lưng của anh ấy, sau đó xông lên túm lấy cánh tay của anh ấy, mắt không chớp nhìn anh ấy. Anh ấy cười, hai mắt cong cong, quang mang chớp động làm kẻ khác trầm mê, giống như từng đạo lốc xoáy, không cách nào thoát ra được.

Dị Tư Ẩn: “Không nỡ rời xa anh?”

Tôi không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Dị Tư Ẩn: “Ngốc, cũng không phải là anh không quay lại nữa.”

Nhưng là, ai cũng không nghĩ tới, lời nói trong lúc vô ý của anh ấy lại thành lời tiên tri. Anh ấy thực sự không còn quay lại nữa. Rất lâu rất lâu, tôi không gặp được anh ấy.

Tôi: “Em không yên tâm về anh, vết thương của anh, màu đen thực sự đại biểu cho sắp khỏi sao?”

Dị Tư Ẩn: “Anh lừa em để làm gì chứ, có gì tốt sao?”

Một khi nhắc tới vết thương, tôi liền không tin lời nói của anh ấy. Anh ấy sẽ không nói thật với tôi. Tôi bắt buộc phải tự mình kiểm tra. Vậy nên, tôi ở trước mặt mọi người cuộn ống tay áo của anh ấy lên, cẩn thận xem tay của anh ấy.

Quỷ Bảo: “Ma ma thật lợi hại, hi hi hi.”

Bảo bảo quay cuồng trong bụng tôi, cười ha ha. Cầu Cầu cũng cười, nhưng bị ánh mắt của Dị Tư Ẩn dọa cho ngừng cười.

Dị Tư Ẩn: “Thực sự không sao, Dung Khuynh, đứng ngốc ra đấy làm gì, đem mợ chủ đi Tinh Thủy Loan.”

Dung Khuynh: “Vâng, Dị thiếu!”

Tôi: “Đợi chút, chỗ bị đen này của anh rõ ràng là bị mất đi một mảng thịt.”

Tôi vừa nói vừa sờ, thiếu mất một mảng thịt, xung quanh cháy đen. Chỉ có một loại tình trạng có thể như vậy, đó là bị lửa thiêu, trước đỏ sau đen! Quỷ sợ nóng sợ lửa, anh ấy khi nào thì bị rơi vào biển lửa rồi?

Dị Tư Ẩn: “Em đã quên rồi, anh căn bản là không có một thân thịt, thân thể đã bị hủy rồi. Hồn phách biến thành thân thể mà thôi, không có máu có thịt, không đau.”

Hai câu cuối cùng đã nhắc nhở tôi, anh ấy thực sự đã mất đi một miếng thịt, anh ấy thực sự đã bị vây trong lửa. Ngọn lửa như rắn độc bao quanh anh ấy, anh ấy tùy lúc có thể biến mất trên thế giới này. Anh ấy… khi đó, tôi lại không ở bên cạnh anh ấy mà lại ở trong linh đường của anh ấy, mỗi ngày hưởng thụ, có người hầu đem đồ ăn tới.

Tôi… rất hổ thẹn, anh ấy vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, mà tôi… nước mắt của tôi rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên cánh tay của anh ấy.

Một bàn tay to đặt ngang trước mặt tôi, tiếp theo đó thì ôm chặt lấy tôi. Anh ấy nhẹ nhàng tựa trên đỉnh đầu tôi.

Dị Tư Ẩn: “Trùng phùng là chuyện vui, em khóc cái gì?”

Khi mới quen biết anh ấy đối xử với tôi rất tàn nhẫn, lúc đó tôi cũng không khóc. Bây giờ anh ấy dịu dàng, thế nhưng tôi lại càng lúc khóc càng nhiều, không biết thứ gì đã đánh vào trái tim của tôi. Tôi không chịu sự khống chế, mà cũng không muốn khống chế, cảm xúc lao nhanh tới, tôi vươn cánh táy ôm chặt lấy anh ấy, không buông anh ấy ra dù chỉ một chút.

Trái tim của tôi đang run rảy, tôi bây giờ rất khủng hoảng. Ở lúc tôi không hay biết mà anh ấy lại gặp phải nguy hiểm lớn như vậy. Sau này thì sao? Những thứ đó đều là do tôi đưa tới cho anh ấy. Tịch Hoa nhắm trúng tôi, nếu không phải mợ tôi đem bán tôi cho hai nhà thì làm gì có những ồn ào như vậy xuất hiện?

Nghĩ tới mợ, thân thể của tôi cứng đờ, đem tôi đổi lấy tiền, bà ấy đối với tôi không có chút cảm tình nào.

Dung Khuynh: “Dị thiếu, vết thương của ngài đang khép lại.”

Một câu nói bình tĩnh đem trái tim của tôi vén lên một gợn sóng. Tôi thoáng đẩy anh ấy ra, kiểm tra lại. Nơi bị nước mắt của tôi rơi vào lại đang khép lại!

Dung Khuynh: “Thể chất thuần âm quả nhiên là khác biệt. Hơn nữa cô không phải là thân thể chí âm bình thường. Thuần âm, không hề có chút tạp chất. Nữ nhân như vậy trong thiên hạ vô cùng khan hiếm, trăm ngàn năm không gặp được một người.

Vốn dĩ anh ta vẫn còn muốn nói tiếp nhưng lại bị một tiếng của Dị Tư Ẩn ngăn lại.

Lúc đó không kịp nghĩ vì sao anh ấy lại trách cứ, khi tôi hiểu rõ được thì đã…