Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 16: Tôi Đã Nhìn Thấy Anh Ta Ở Trong Gương



Chạm vào cơ thể ấm áp của anh ấy, tôi vẫn như cũ không ngừng run rẩy. Tôi mặc váy cưới, nếu cứ như vậy chạy ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm, nếu như không ra ngoài, tôi sẽ phải yên tĩnh ngồi ở bãi đậu xe đợi anh ấy.

Tôi sợ, thực sự rất sợ, tôi không dám một mình một chỗ, càng không dám ở một nơi an tĩnh như vậy.

Hướng Lăng Khiêm: “Trạng thái của em thật không tốt, anh đưa em tới bệnh viện.”

Tôi gắt gao ôm chặt anh ấy, liều mạng lắc đầu.

Tôi: “Không cần, em không muốn đi bệnh viện.”

Hướng Lăng Khiêm: “Em bây giờ như vậy, anh rất lo, sao có thể không tới bệnh viện?”

Tôi: “Học trưởng, em thấy quỷ, quỷ...”

Còn chưa nói xong, đôi vai run rảy của tôi liền được một đôi tay to giữ lấy. Một khuôn mặt anh tuấn phóng đại cực nhanh trước mắt tôi.

Hướng Lăng Khiêm: “Anh đưa em đến nhà trọ Hải Tịch, em tới đó thay đồ.”

Âm thanh trong trẻo truyền vào tai tôi. Không bao lâu, một bàn tay ấm áp vỗ vỗ sau lưng tôi.

Dần dần cảm xúc của tôi cũng ổn định lại. Tôi thấy Hướng lăng Khiêm ngồi lại vào vị trí ghế lái, rất nhanh khởi động xe.

Nhìn Hướng học trưởng đang lái xe, tôi tạm thời thoát khỏi Dị Tư Ẩn. Anh ta lợi hại như vậy, điều tra một chút là biết tôi ở đâu. Tôi tùy tiện nhờ Hướng học trưởng giúp đỡ, không biết có liên lụy anh ấy không?

Nếu như Dị Tư Ẩn tìm thấy Hướng học trưởng, không biết anh ấy có bị nguy hiểm không? Nghĩ tới đây hai tay của tôi nắm chặt, không được, tôi không thể làm liên lụy người vô tội.

Tôi: “Học trưởng, sau khi thay đồ anh đưa em tới trường học nhé.”

Hướng Lăng Khiêm: “Hướng gia có bác sĩ riêng, để anh gọi ông ta tới nhà trọ một chuyến.”

Nói xong anh ấy lại nhìn tôi, cho tôi một ánh mắt an ủi.

Tôi không tiếp tục nói chuyện, nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi, không thể ở lâu trong nhà trọ của anh ấy.

Bốn mươi phút sau, phòng 1002, tòa nhà số 19, nhà trọ Hải Tịch.

Trang hoàng ở đây cùng với Tinh Thủy Loan hoàn toàn bất đồng, lộ ra phong cách Trung Quốc nồng đậm, đồ nội thất bằng gỗ nâu đỏ, còn có một bức tranh sơn thủy.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, bác sĩ sắp tới rồi. Trước tiên em hãy vào phòng ngủ của khách, em hãy lấy một bộ quần áo của chị gái anh.”

Tôi: “Cảm ơn anh học trưởng.”

Nói xong, tôi nhấc làn váy lên, vội vàng đi về phía phòng ngủ của khách. Bộ váy này, thời thời khắc đều nhắc nhở tôi về sự tồn tại của Dị Tư Ẩn, phải nhanh chóng thay nó ra.

Vào lúc tôi bước nhanh về phòng ngủ, một giọng đàn ông trong trẻo truyền tới.

Hướng Lăng Khiêm: “Tuy rằng anh không biết em đã sảy ra chuyện gì, nhưng em không cần phải sợ, anh sẽ giúp em.”

Trái tim của tôi run lên, không tự giác quay lại nhìn anh ấy.

Tôi: “Học trưởng, bất luận em nói gì, anh đều sẽ tin em sao?”

Hướng Lăng Khiêm: “Sẽ.”

Tôi: “Học trưởng, anh có thể giúp em gọi cho Viên Doanh không? Di động của em mất rồi, anh có số điện thoại của cô ấy không?”

Hướng Lăng Khiêm: “Anh gọi cho thầy chủ nhiệm nhờ ông ấy tra một chút.”

Tôi nhìn về phía anh ấy gật đầu, vẻ mặt cảm kích. Tôi cùng Hướng học trưởng giao tình không sâu, vào thời khắc tôi nguy cấp lại tin tưởng tôi, tận lực giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích nhưng lại không nghĩ đến báo đáp.

Rất nhanh tôi đã đi vào phòng ngủ cho khách, cực nhanh cởi bỏ váy cưới, tay phải đưa lên cao để kéo khóa váy ở phía sau. Vào khoảnh khắc chiếc váy rơi xuống mắt cá chân, tôi đã nhìn thấy Dị Tư Ẩn ở trong chiếc gương đặt trong phòng!

Khóe môi của anh ta nhếch lên, tinh quang trong mắt tràn đầy nguy hiểm, ánh mắt từng tấc từng tấc như muốn lăng trì tôi.

Tôi bị hoảng sợ hoa dung thất sắc, tôi không quan tâm gì nữa mà lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường đập bể chiếc gương.

Phanh! Gương bị vỡ, gương mặt đó của Dị Tư Ẩn cũng bị biến mất theo.

Tôi không ngừng thở dốc, con mắt mở rất lớn.

Thùng thùng! Cửa phòng bị đập, giọng nói lo lắng của Hướng Lăng Khiêm vang lên.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em sao vậy? anh có thể vào được không?”