Anh ta cúi đầu nhìn xuống phần bụng của tôi, thần sắc trong mắt ý tứ hàm xúc không rõ, có kinh ngạc, cũng có hài lòng. Qua một lát, anh ta ngồi chồm hổm xuống, vừa vuốt ve bụng tôi vừa nhẹ giọng nói.
Dị Tư Ẩn: “Ma ma của con nghĩ hết biện pháp để loại bỏ con, thời khắc mấu chốt con vẫn dũng cảm mà bảo vệ cô ta.”
Trái tim của tôi trầm xuống, cảm giác hổ thẹn dâng lên. Người bảo hộ tôi thế nhưng tôi lại muốn giết chết nó, tôi không phải người, ngay cả quỷ cũng không bằng.
Tôi: “Dị Tư Ẩn, tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ.”
Tôi nhìn ánh mắt của anh ta, lời nói ra như đinh đóng cột. Anh ta cười, sờ sờ đầu của tôi.
Dị Tư Ẩn: “Cuối cùng cũng có bộ dáng của một người mẹ rồi.”
Dứt lời anh ta thu tay, trong nháy mắt thân ảnh của anh ta biến thành một đạo ảo ảnh, nhanh chóng phiêu tán. Đợi tôi lần nữa trợn mắt, anh ta đã không còn ở trước người tôi nữa, chỉ có không khí. Tôi nhắm mắt, nâng tay sờ vào bụng.
Tôi: “Cảm ơn con, cục cưng.”
Tôi thấp giọng nỉ non. Tôi cầm khăn bà dì, nhắm ngay lối ra của quỷ đánh tường, hơi chút đụng vào, quỷ đánh tường tự động biến mất. Yên tĩnh rút đi, tiếng ồn ào giống như thủy triều mãnh liệt mà đến. Trên hành lang nhiều ra rất nhiều người, bọn họ kinh ngạc nhìn khăn bà dì trong tay tôi.
Tôi phản ứng được, lập tức thu lại, xấu hổ cười cười. Lập tức quay người bước về phía trước, tôi nhất định phải mau chóng đi tìm Viên Doanh bọn họ. Quỷ đánh tường phá rồi, không thể để cho bọn họ nằm trên hành lang đi!
Tôi vừa đi được vài bước, phía sau liền bị người vỗ một cái, tôi ngẩng đầu nhìn qua, là Trương Tiểu Mẫn.
Tôi: “Tiểu Mẫn!”
Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cậu không sao là tốt rồi, dọa chết mình rồi, sau khi tỉnh lại, mình liền…”
Còn chưa nói xong, Chu Tiên từ phía trước bước tới, biểu tình bình thản, thản tới mức có chút khác thường.
Chu Tiên: “Tình Thiên, Tiểu Mẫn, đi tới thư viện không?”
Ánh mắt của cô ấy cười thành một đường thẳng, giống như bình thường, dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc. Vì vậy tôi thử thăm dò cô ấy, hỏi.
Tôi: “Chu Tiên, cậu đi đâu vậy?”
Chu Tiên: “Vừa hết tiết quay lại, ở trong ký túc đợi các cậu đó. Mọi người đều ở bên ngoài làm cái gì? Viên Doanh cũng không ở đây.”
Lúc này, Viên Doanh chạy vội tới, gõ gõ vai của tôi.
Viên Doanh: “Chu Tiên, cậu mau tới thư viện chiếm chỗ đi! Đợi lát nữa bọn mình tới ha!”
Chu Tiên: “Được, Tiểu Mẫn đi cùng không?”
Trương Tiểu Mẫn: “Đi, cùng đi, cậu đi trước.”
Chu Tiên: “Được rồi, mình đi trước đây.”
Nói xong, cô ấy bước vào chỗ rẽ, nhanh chóng xuống lầu. Trương Tiểu Mẫn thở dài một hơi, vừa kích động vừa sợ hãi. Cô ấy nắm chặt tay của tôi, đè ép giọng hỏi.
Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, vừa nãy gặp quỷ rồi, một nam một nữ. Mình bị ngất đi, Viên Doanh bị đánh tan, cậu phía sau đã trải qua những gì?”
Tôi không muốn để cô ấy biết chuyện phát sinh trong lúc đó, đơn giản hàm hồ trả lời.
Tôi: “Mình cũng bị ngất đi.”
Trương Tiểu Mẫn: “A? Vậy sao trong tay cậu lại có khăn bà dì của mình, khăn bà dì của mình trên dấu có hello kitty đó!”
Tôi: “Mình lấy cái này của cậu để phá quỷ đánh tường a, đây không phải là vẫn chưa phá được liền ngất đi sao. Sau đó như thế nào mình cũng không biết nữa.”
Viên Doanh: “Chúng mình mau thu dọn một chút rồi đi tới thư viện đi. Chu Tiên bị dọa sợ hãi quá độ, trí nhớ thiếu thất. Ba người chúng ta đừng nói với cậu ấy, trái tim của cậu ấy chịu không nổi đâu. Khi quay lại cậu hãy đi mua máu gà đeo lên cổ, con đường sau này chỉ sợ là không bình lặng nữa rồi.”
Trương Tiểu Mẫn cả người thần thái sáng láng, hai mắt phát sáng.
Trương Tiểu Mẫn: “Được, mình chính là thích làm những việc như thế này đó!”
Rất nhanh ba người chúng tôi quay lại ký túc, ký túc sạch sẽ, căn bản không hỗn độn giống với lúc trước. Sau khi đơn giản thu dọn, chúng tôi đem theo túi đi xuống lầu ký túc.
Tôi: “Tiểu Mẫn, sau này đừng thỉnh bút tiên. Chúng ta phải đi tra một chút, trường học chết bao nhiêu người, mấy năm gần đây ở phụ cận lại chết bao nhiêu người.”
Viên Doanh: “Ba năm gần đây, dưới nóc ký túc xá này chết 4 nữ. Ba người bởi vì tự sát, một người bị hại, một người sau cùng bị tai nạn xe, chết ở gần trường học, phải cẩn thận điều tra.”