Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 74: Có Thứ Gì Đó Đang Động



Tôi vuốt ve bụng qua lại, một chút lại một chút, rất nhẹ nhàng. Sau cùng, tôi dựa vào bên giường ngủ. Ngủ rất lâu, đợi khi tôi tỉnh lại thì trời đã đầy sao rồi. Tôi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, theo tiếng nhìn qua, cô gái váy trắng đang loay hoay với bát đũa.

Tôi xuống giường, đi giày ra ngoài, trên bàn đã bày ba món ăn, một món canh bốc khói nghi ngút, một bát cơm màu xanh biếc, không phải là màu trắng.

“Cơm ngâm với nước rau tương đối bổ dưỡng, tôi từ nhỏ tới lớn đều ăn như vậy.” Cô gái váy trắng nói xong, quy củ đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.

Tôi ngồi trên ghế gỗ, nhìn kỹ bát cơm màu xanh lục, cầm đũa nếm thử một miếng, có vị rau dưa nhàn nhạt, cùng với cơm trắng không giống nhau.

Tôi: “Cô có muốn ăn một chút không?”

“Không ăn.”

Tôi: “Từ nhỏ tới lớn đều ăn cơm màu xanh lục, khẳng định không còn dư vị?”

“Tôi không phải là người sống, quỷ không dùng được đồ ăn.”

Tôi: “Không ăn đồ ăn không đại biểu cho không thể ăn, lẽ nào ăn cơm thì cô sẽ hôi phi yên diệt? Ăn một miếng đi!”

Nói xong, tôi lấy một cái thìa xúc ra một miếng cơm màu xanh lục, đứng dậy đi tới bên cạnh cô ấy, tầm mắt cô ấy rơi trên thìa cơm, trong mắt lộ ra khát vọng nồng đậm. Tôi hiểu được, chỉ cần có trí nhớ, quỷ sẽ không quên quãng thời gian còn sống, cho dù là thống khổ hay vui vẻ, đều là một đoạn hồi ức khó mà quên được.

Dần dần, cô gái mặc váy trắng mở miệng ăn một chút, cô ấy nheo mắt, vô cùng hưởng thụ.

Tôi: “Còn bát không? Lấy hai bát, tôi chia cho cô một nửa.”

“Không được, nếu bị chủ nhân biết sẽ phải chịu phạt, ăn một miếng đã là ban ơn rồi.”

Sau đó, bất luận tôi thuyết phục như thế nào cô ấy đều sở vi bất động. Trong mắt của cô ấy một miếng thực sự là rất tốt rồi. Tôi vừa ăn vừa quan sát cô ấy, bản tính của cô ấy không xấu, bị Tịch Hoa lợi dụng, hoặc nên nói cô ấy cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Cho nên cô ấy và Tịch Hoa rốt cuộc là quan hệ gì? Là cô gái mà khi Tịch Hoa còn sống nuôi dưỡng bên cạnh?

Tôi ăn một miếng lại một miếng, cho tới khi tôi ăn xong cũng vẫn chưa nghĩ ra.

“Chủ nhân phân phó, cô ăn cơm xong thì liền đi nghỉ ngơi, sách và tạp chí trên giá cô đều có thể xem. Xem xong thì thông báo cho tôi, tôi đổi sách mới cho cô.”

Tôi: “Ừ, cảm ơn cô.”

Nói xong, tôi đi vào trong phòng, thuận tay cầm một cuốn tạp chí du lịch, miêu tả phong cảnh các nơi. Tôi ngồi trên ghế trong phòng, lật xem một tờ lại một tờ. Đột nhiên tôi có đối sách, quỷ đối với mùi vô cùng mẫn cảm, nếu như tôi động tay động chân trên bộ sách, Dị Tư Ẩn liệu có cảm thấy mà tìm được tôi không?

Nghĩ tới đây, tôi nhanh chóng lật xem bộ sách, tận lực lưu lại hơi thở của tôi trên bộ sách. Lật tới cuối cùng, tôi thừa dịp cô gái váy trắng không chú ý, bứt một sợi tóc đặt vào trong cuốn sách. Tôi đem sách trên giá đều lật xem một lượt, trong mỗi một cuốn sách đều lưu lại một sợ tóc, không dám lưu quá nhiều, sợ lưu nhiều sẽ bị Tịch Hoa phát hiện. Tổng cộng có năm cuốn sách, mỗi cuốn sách kẹp một sợi tóc hoặc dài hoặc ngắn.

“Thời gian tới rồi, lên giường đi ngủ, chủ nhân phân phó cô không thể thức đêm.”

Tôi: “Năm cuốn tôi đều thích, ngày mai mang sách mới tới giúp tôi.”

“Cô thích loại hình nào?”

Tôi: “Loại quân sự, lịch sử.”

“Cô thế nhưng lại thích loại đó, thực không hiểu được cô.” Cô ấy đi tới cầm lấy năm cuốn sách, rất nhanh liền đi ra ngoài.

Cô ấy đi đổi sách rồi, năm cuốn sách đó sẽ bị cô ấy đem đi đâu? Dị Tư Ẩn khi nào mới có thể phát hiện? Đem theo nghi hoặc, tôi leo lên giường, tắt đèn đầu giường, nằm thẳng xuống.

Trong đêm đen, tôi mở hai mắt, nếu như năm cuốn sách đem ra ngoài, mùi vị của tôi sẽ lưu ở thế giới bên ngoài.

Chính ở lúc này, động tĩnh rất nhỏ vang lên, cách cửa sổ tôi nhìn thấy một thân ảnh lung lay, là ai tới rồi? Nếu như là Tịch Hoa hoặc cô gái mặc váy trắng, căn bản sẽ không cẩn thận như thế, cho nên khẳng định là người ngoài!