Cuồng Nhiệt Khi Yêu

Chương 11: Nhân viên chăm nuôi gấu trúc lớn



Ngẩng đầu trông thấy Thẩm Vọng, Tống Cẩm Dư có chút giật mình.

Cô đánh mắt ngầm hỏi ý anh.

Thẩm Vọng mặt không biểu tình, dường như liếc nhìn qua Trình Thư Vãn rồi mới chuyển ánh mắt lên người cô: "Tôi đã tìm được người dẫn cậu đi tham quan xung quanh rồi. Đi thôi".

Đã tìm được người...dẫn cậu đi tham quan...xung quanh...

Mí mắt Tống Cẩm Ngọc giật không ngừng, theo bản năng nhìn Trình Thư Vãn.

Từ hồi trung học cơ sở, lúc nhàn rỗi cô đã đọc qua vô số tiểu thuyết lớn nhỏ, trong tức thì não liền tự tưởng tượng ra một đoạn tình giữa giáo thảo và bí thư luôn rồi.

Nghĩ đến đau cả đầu, cô bèn nở nụ cười, lại quay sang nhìn Thẩm Vọng: "Cậu với Thư Vãn...quen nhau?"

Cô muốn hỏi, anh tới tìm Trình Thư Vãn cùng ăn đi ăn cơm à. Cái thao tác này có chút rối rắm a.

Trình Thư Vãn mỉm cười, gật đầu nói trước: "Ừm. Đều đã học qua một năm ở trường với nhau rồi, làm sao có thể không quen biết".

Cô ta cười dịu dạng, nét mặt ngọt ngào.

Thẩm Vọng cau mày: "Điều này so với việc đi ăn cơm có quan trọng hơn không?".

Tống Cẩm Dư cho rằng, Thẩm Vọng là đang ngầm thừa nhận bọn có mối quan hệ thân thiết.

Cô cũng đâu có ngốc đâu, lớp bọn họ rõ ràng có nhiều bạn học nữ âm thầm truy đuổi anh. Nhưng có lẽ bạn gái của Thẩm Vọng dường như là người khiêm tốn trước mắt này.



Cô căn bản cũng không muốn vừa chuyển trường lại bị dính thêm thị phi, liền nói: "Vậy tớ vẫn là không nên quấy rầy hai cậu".

Tống Cẩm Dư cười hờ hững: "Thật ra trước đây đi dạo triển lãm Anime, tớ đi cùng với bạn, ba mẹ tớ biết rồi thì đều yên tâm. Tớ cũng không phải kiểu [con gái cưng của mẹ], chẳng qua vì vừa chuyển trường nên bọn họ có chút chuyện bé xé ra to mà thôi, có điều, hai người cũng không cần lôi tớ ra làm bóng đèn".

Ở trường phụ thuộc Ninh Đại xảy ra một số chuyện, nên ba mẹ Tống hiện tại mới như đi trên băng mỏng, luôn lo lắng đủ điều.

Hiểu lầm rồi.

Trình Thư Vãn hơi hơi mở miệng: "Cẩm Dư, bọn tớ không phải...."

Thẩm Vọng lạnh lùng liếc cô ta, khoanh tay một cách thiếu kiên nhẫn, nhìn thẳng vào Tống Cẩm Ngọc nói: "Tôi không phải bạn trai của cô ta. Tôi hiện tại là người chăm nuôi gấu trúc lớn".

Anh bước hai bước đến gần, xách lên balo của cô đi ra khỏi lớp học: "Đi thôi, Giang Diễn và Giang Chỉ đang chờ".

——【Chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào đều có thể cùng Thẩm Vọng đến nhà tớ, chơi với chó hay chơi với em gái tớ đều được.】

Tổng Cẩm Dư khó hiểu nghĩ đến lời nói của Giang Diễn trước đó. Em gái của cậu ta lẽ nào cũng học ở đây, không phải là một cô bé hả?

Trình Thư Vãn nhắm mắt theo đuôi, đi với bọn họ, bầu không khí trong thoáng chốc vi diệu trở lại.

Đầu cầu thang.

Trước khi ba người đi tới, Giang Diễn đang dựa lưng vào lan can thu điện thoại lại, bước đến.

"Người đâu?". Thẩm Vọng mở miệng hỏi.



"À...". Hiếm thấy trên mặt Giang Diễn tỏ vẻ xấu hổ, cười qua loa: "Cơ thể nó không thoải mái, tạm thời về nhà rồi".

Thẩm Vọng: "..."

"Cá vàng nhỏ, hôm khác lại đưa em gái chính thức giới thiệu cho cậu sau". Giang Diễn gọi 1 tiếng liền gọi chuẩn bí danh của cô, cậu nghiêng nửa người về phía Thẩm Vọng, nói: "Lân cận trường trung học số 1 tớ đều hiểu rõ, hôm nay tớ đưa cậu đi tham quan".

"Cảm ơn".

"Đây không phải Trình Thư Vãn sao? Thì ra là bí thư lớp các cậu".

"Các cậu đều quen biết à?".

"Trình Thư Vãn cùng với cậu đi dạo có thể tốt hơn nhiều so với Giang Chỉ".

Đề cập đến em gái mình, Giang Diễn còn miệng thúi hơn cả Thẩm Vọng: "Nếu Giang Chỉ không về nhà, nó lại chẳng dẫn cậu đi khắp mười phố phường ấy chứ, nhưng nói chuyện thì biết có ba câu [cái này ăn ngon, cái kia ăn ngon, cái nọ chưa ăn qua]".

Tống Cẩm Dư bật cười. Cô thích kiểu người đơn giản, có chút xấu tính.

Giang Diễn nhìn qua Trình Thư Vãn, nói: "Trình Thư Vãn là bí thư, phát thanh viên của trường, liên tục lấy được giải thưởng các cuộc thi hùng biện, ba mẹ đều là giáo viên. Nhà của họ ở gần đây, nên cố ấy đối với khu vực này biết rất rõ".

Được bạn thân của Thẩm Vọng khen nhiều như vậy, Trình Thư Vãn quét sạch u ám trong lòng, không khống chế được khóe miệng cong dần lên.

Bốn người ra khỏi cổng trường, đi đến con đường buôn bán sầm uất gần đấy.

Đi tới bên ngoài một quán ăn trên đường, chính lúc quyết định vào thì một chiếc xe máy màu đen, do chủ xe mải nghe điện thoại không nhìn đường, chiếc xe xiêu vẹo cứ như vậy lao thẳng qua bên này...