Không thuê được nhà cô cũng không quay về ngay, mà tiếp tục đi vào sâu bên trong con hẻm.
Đi càng vào sâu các hàng quán càng thưa thớt hơn, đang đi cô bất ngờ thở dài. Hơi khó chịu, mắt khẽ liếc về người đằng sau, cô đang định mở miệng nói.
" Đừng có...." Chưa nói hết câu, cô bất ngờ dừng lại, tập trung nhìn về phía trước.
Trước mắt cô một nhóm ba người, chạy vội vã lượt qua.
Mắt khẽ nhíu lại, nhớ lại mấy tên đàn ông kia vừa đi qua hơi khác lạ, rất lén lút.
Cô chau mày " Hình như có đôi chân của một đứa nhỏ "
Cô bất ngờ chợt tỉnh " đứa nhỏ ".
Không suy nghĩ gì thêm nữa cô rẽ hướng, chạy thật nhanh về hướng chúng vừa đi mất .
Hoắc Tử Dương thấy cô bất ngờ chạy đi, mắt hắn nhìn theo hướng cô vừa chạy, nghĩ chắc có chuyện gì vừa xãy ra mà hắn không thấy. Hắn không nghĩ nhiều, liền chạy đuổi theo.
...
Cô chạy rất nhanh đã đuổi kịp bọn chúng.
Thấy được chúng, cô đoán không sai. Trên tay bọn hắn đang ôm một cậu bé, khoảng sáu bảy tuổi. Đã bất tỉnh, chắc là bị trúng thuốc mê.
Chân phải cô khảy nhẹ, bật một viên đá nhỏ bay lên, cô nhanh tay bắt lấy, nén thẳng vào chân người đàn ông đang ôm đứa nhỏ.
" Á " .
Gã la lên một tiếng xong chân khụy một cái, cả hắn và đứa bé đều té xuống mặt đường.
Hai tên đi cùng, giật mình quay người lại.
Một tên vẻ ngoài hung dữ, có một vết sẹo dài bên má trái. Gã khó chịu, giận dữ nhìn người vừa té ngã ." Có một đứa đứa bé mà mày bế cũng không xong, thật vô tích sự".
Tên bị té ôm chân đau, mặt nhăn nhó ngồi trên đất nói." Có gì đó bắn vào chân tôi, tôi không cố ý té".
Gã mặt sẹo trừng mắt nhìn hắn ta, xong đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, mặt lộ rõ sự căng thẳng, quay lại nói với tên còn lại " Mày ẳm nó đi ".
" Mau lên " gã sốt ruột hối thúc.
Tên kia không phát hiện có người đi tới, khẽ cúi người xuống. Vừa định đưa tay, ôm lấy đứa bé đang nằm dưới đất.
" Bỏ đứa bé xuống ". Cô không nhanh, không chậm lên tiếng.
Ba tên nghe thấy tiếng nói đều hoảng sợ, nghĩ bọn chúng bị phạt hiện, thì giật mình đồng loạt nhìn qua.
Thấy cô, ba tên thầm thở nhẹ phào nhẹ nhỏm. Thì ra là một cô nhóc.
Xong vừa thấy cô cả ba đều kinh diễm... biết việc không nên chậm trễ nên rất nhanh liền tỉnh táo.
Gã mặt sẹo buông lời cảnh cáo cô " Này con nhóc, không phải chuyện của mày".
" Đi ra chỗ khác mà chơi ".
Cô thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
" Ai bảo, tôi muốn ra chỗ khác chơi ". Cô khẽ nhếch mép cười xấu xa. Mắt liếc nhìn đống củi dựng bên tường.
" Hôm nay tôi muốn chơi, mà còn chơi chết mấy người ".
" Mày.." gã tức giận nhìn vào cô.
" Ha ha .." .
Hắn bỗng cười lớn, rồi dùng ánh mắt hung tợn nhìn vào cô. " Được! Hôm nay mày đừng trách ông đây".
Thấy dáng vẽ hung tợn của hắn, thái đồ cô càng thêm ung dung không mảy may lo sợ, nhưng ánh mắt thêm phần sắc lạnh.
" Được!"
" Hôm nay tôi hơi khó chịu trong người, các ông chịu khổ một chút".
Nói xong cô đi đến bên đống củi dựng bên tường, tay cầm lên một thanh củi nhỏ vừa tay, xoay một vòng. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn qua bọn chúng đi đến.
" Tiếp "
Khẽ lạnh lùng nói một tiếng, rồi rất nhanh cô giơ thanh củi đánh thẳng vào eo tên mặt sẹo.
" Mẹ kiếp " .
Gã bị đau chửi lên một tiếng, tay ôm eo nỗi giận nhìn cô .
" Mày muốn chết ". Hắn tức giận giơ nắm đấm lên, đánh xuống phía cô.
....
Ở một góc khác.
Hoắc Tử Dương đang đuổi theo cô, vì chậm một bước nên bị mất dấu.
" Cô nhóc này, ăn gì mà chạy nhanh thế không biết ?". Hắn tay đở chán, nghĩ lại thấy buồn cười.
Mất dấu cô, hắn dừng lại đi từ từ tìm cô theo cảm tính. Đi được một đoạn hắn nghe được tiếng đánh nhau, hắn dừng lại.
" Á '.
" Đừng đánh nữa".
" Á.....á...dừng tay ".
.......
Không nghe thấy tiếng cô, hắn định đi qua con hẻm. Nhưng ánh mắt lại vô tình liếc vào trong, hắn hơi bất ngờ.
Cô một tay cầm gậy nè lên vai tên mặt sẹo, hai người còn lại nằm bệt dưới đất, tay ôm bụng, tay ôm chân. Còn cô trên người không bị thương tổn gì, nhưng trên người ba tên đàn ông kia hơn thảm.
Tuy không có tình trạng, máu me bê bết. Nhưng mặt mày, chân tay cả ba đều sưng đỏ tím lên hết. Đau đớn ôm mặt, xoa tay, xoa chân. Người không còn sức đứng lên.
Nhìn thấy cảnh như vây, hắn bật cười, nhớ lại cảnh lúc cô vô tình cứu hắn. Hắn tươi cười, đi đến chỗ cô.
Lúc hắn đến gần, hắn thấy có một đứa nhỏ nằm trên mặt đất, trông rất quen mắt. Nhìn thấy rõ người, chân mày hắn nhíu chặt, sắc mặt thay đổi đi đến nhanh chỗ đứa bé.
Ba người kia thấy có người tới, nghĩ có thể cầu cứu được bọn hắn, nên vội vàng hướng hắn mở miệng .
" Cậu thanh niên à!".
" Làm ơn giúp chúng tôi ....".
Thấy hắn đi tới, bọn chúng chợt vui mừng. Còn cô khẽ liếc hắn mọt cái, rồi nở nụ cười khinh miệt nhìn bọn chúng .
Chút vui mừng trong mắt bọn chúng vụt tắt, khi hắn đi qua người bọn chúng, đến chỗ đứa bé. Bọn chúng có dự cảm không tốt, tâm run bần bật, ánh mắt nổi lên lo sợ.
Thấy cảnh như vậy, nụ cười trên miệng cô càng sâu.
Hoắc Tử Dương mở nhanh chiếc nón áo khoác của cậu bé ra, hắn giật mình đỡ cậu bé dậy, mặt hắn lo lắng .
" Tiểu Hiên ".
" Em mau tỉnh dậy.." Hắn vỗ vỗ nhẹ lên mặt cậu bé.
" Tỉnh..."
Nghe hắn gọi tên cậu bé, cả ba đều đứng hình. Người đông cứng lên hết, mắt mày tái mét. Rất muốn đứng dậy bỏ trốn ngay bây giờ, nhưng chân cả ba đều không tài nào đứng dậy nổi. Chỉ biết sợ hãi, chịu đựng.
Biết sợ thì sao còn làm, cô lạnh nhạt nhìn bọn chúng. Rồi nhìn đến hắn.
" Cậu bé không sao ".
" Bị trúng thuốc mê, tí nữa sẻ tỉnh ".
Nghe cô, hắn dừng tay lại. Đặt đứa bé nằm lại mặt đặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng . Quay nhìn ba tên kia, tiếng nói riết qua kẽ răng.
" Chúng mày....."
.....
Lúc này một nhóm sáu bảy người, mặt mày lo lắng chia nhau các hẻm tìm người. Có nhóm hai người, một trai một gái chạy về hướng này.
Cô gái trẻ có vẻ ngoài rất xinh đẹp, vì chạy tìm kiếm người mà gương mặt trở nên ửng hồng, càng tăng thêm cho cô thêm phần lung linh. Cô đi chậm lại chống tay thở dốc, mệt mỏi cất tiếng gọi.
" Tiểu Hiên ".
Bất ngờ nghe tiếng đánh nhau và tiếng người rất quen, cả hai nhìn nhau rồi nhanh đi tiếp vào con hẻm....
" Chúng mày chết đi ".
" Cả đứa con nít mà, mà chúng cũng không tha...Chúng mày là con người à...".
Hắn ngang tàn, hết đập rồi đá liên tục vào bọn chúng.
Bọn chúng giờ nhìn còn thảm hơn khi nãy, mặt mày đầy máu me. Chỉ biết nằm ôm người chịu đòn, vừa rên, vừa la miệng lầm bẩm ." chúng tôi biết tội rồi...xin cô cậu tha cho chúng tôi...".
Bất ngờ, có tiếng người đàn ông gọi.
" Tử Dương ".
Hắn dừng đánh quay nhìn sang, mặt hơi phức tạp nhìn họ.
Cả hai đi đến. Nhìn thấy tiểu Hiên nằm bất động trên mặt đất, hoảng sợ chạy đến.
" Tiểu Hiên ".
Người đàn trẻ khoảng hai hai, hai ba tuổi, có phần hơi giống cậu bé, dáng người cao lớn rất anh tuấn nhưng vành mắt hơi bị sưng và hơi thâm. Chạy đến ôm cậu bé lên, lấy tay vỗ vỗ lên mặt cậu.
Hắn thấy động tác anh giống mình khi nãy thì nói. " Thằng bé bị hít thuốc mê, chắc tí nữa sẽ tỉnh ".
Nói xong hắn quay nhìn cô, cô cũng không có ý tránh né ánh mắt hắn.
Người đàn ông dừng tay, bế cậu bé lên rồi xoay người lại. Mặt không biểu lộ cảm xúc, nhìn qua cô rồi qua hắn.
" Chuyện như thế nào?".
Hoặc Tử Dương nhìn đứa bé, rồi rất nhanh mắt hắn chuyển qua cô. "Là cô ấy phát hiện ra bọn bắt cóc ".
Người đàn ông hướng mắt nơi cô mở lời, tuy kiện lời nhưng rất chân thành.
" Rất cảm ơn cô ".
Cô nhìn hắn ta rồi gật đầu " Không cần cảm ơn ".
" Việc nên làm ".
Cô gái đang đứng một chỗ, mặt vui vẻ gọi điện thoại báo tin. Nghe giọng nói của Hữu Vi tay bất ngờ nắm chặt điện thoại, ánh mắt hơi căng thẳng.
Kết thúc cuộc gọi cô gái tắt điện thoại, xoay người lại nhìn cô. Khi thấy được mặt cô, cô gái thở phào, miệng nói nhỏ " thì ra không phải ".
Cô ấy đi đến trước ba người, nhìn người đàn ông.
" Em đã báo tin cho hai bác biết rồi ". cô ta nhìn tiểu Hiên, lộ rõ lo lắng " Thằng bé có sao không?".
Hắn ta lắc đầu " Không sao, tí nữa sẽ tỉnh ".
Cô gái quay ra nhìn hắn và cô, rồi nhìn ba tên dưới mặt đất .Trông vẽ thảm hại của bọn hắn, cô chau mày nhìn Hoắc Tử Dương.
" Là anh đánh?".
Hắn liếc mặt qua cô, cô liếc trừng lại.
" Đúng! chính anh ta đánh ".
Hắn kéo cong khóe môi, nhìn cô " Đáng đánh ".
Người đàn ông biết rõ tính hắn, không dài dòng nói với cô ấy " Chính cô ấy phát hiên ra bọn bắt cóc".
" Nên mới kịp thời giải cứu thằng bé".
Cô ấy nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhìn cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn lại dũng cảm trước mặt, cô gái quay lại thấy cô cũng đang nhìn mình thì hơi sững người, không biết vì sao. Rất nhanh cô gái tươi cười mở miệng nói.
" Thật sự rất cảm ơn cô"
Cô gái cười nhìn cô " Tôi không ngờ, cô gái nhỏ như cô mà lại dũng cảm như vây, cũng may nhờ cô mà tiểu Hiên không sao".
" Thật mừng qua, lần này thật sự cảm cô ".
Hoắc Tử Dương nghe thấy vậy cười to trong lòng, nhìn cô gái nhỏ và dũng cảm trước mắt.
Nghe cô ấy khen như vây, cô hơi ngượng. Tay đang cầm gậy lén đưa ra đằng sau, buông ra. Mặt cười cười, xua tay.
" Việc nên làm ".
" Như Quân! cô không cần cảm ơn".
" CÔ" Người được gọi tên bất ngờ trợn to mắt, kinh ngạc. Trên mặt đầy vẻ hoang mang nhìn cô, không trùng hợp như vậy chứ.