Đi vào một khách sạn, tao nhã yên tĩnh, trong sảnh có piano đàn tấu, giọng nói của nhân viên phục vụ bị giảm thấp xuống, tiếng dương cầm giống như dòng suối chậm rãi chảy.
Ngôn Thận nhấn thái dương, vốn là nói: "Đi ăn bữa cơm đi, trò chuyện một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Gia Hứa từ chối khéo, ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế không quay đầu, chỉ cười nhạt nói: "Tạm biệt, tôi hoài nghi ông ngồi với tôi ăn không vô." Vậy cũng đừng lãng phí đồ ăn.
Đến cùng là cha con, cho dù từ nhỏ chưa từng cùng sinh hoạt với nhau, nhưng thực chất bên trong sẽ di truyền. Ngôn Thận sống lâu như vậy, biết đức hạnh của Ngôn Gia Hứa, hừ cười một tiếng: "Là con nhìn bố ăn không vô sao."
Ngôn Gia Hứa không tiếp tục kiên nhẫn trả lời nữa, là chấp nhận. Tài xế ngồi phía trước cũng không dám thở mạnh một cái.
Bình tĩnh mà xem xét, Ngôn Thận đối với đứa con trai này không có bao nhiêu tình cảm, loại tình cha con kia không tồn tại ở chỗ ông. Muốn nói thật ra có cái gì ràng buộc thì đó chính là Ngôn Gia Hứa là con trai duy nhất của ông, mọi thứ của mình tương lai đều phải cho anh thừa kế, còn có, mấy chục năm sau, cỏ bên trên mộ phần ông cần Ngôn Gia Hứa đến nhổ. Nếu như tâm tình của anh tốt, có thể mang đến cho ông một bó hoa cúc nhỏ.... Đương nhiên, Ngôn tổng không thèm để ý đến mấy chuyện này.
Người sống không hơn trăm năm, cũng không tin nhân quả đời sau, tận hưởng niềm vui trước mắt là được.
Bởi vậy, Ngôn Thận không có quá nhiều yêu cầu với Ngôn Gia Hứa. Bọn họ ở chung với nhau tựa như đồng nghiệp bình thường, hoặc là Ngôn tổng cao ngạo một chút, xem Ngôn Gia Hứa như cấp dưới mà đối đãi.
Hiện tại chính là tình hình như vậy, Ngôn Thận ngồi dựa vào ghế sô pha, Ngôn Gia Hứa ở đối diện lại mang máy laptop đen nặng của anh ra, sau khi mở lên thì lạch cạch thao tác....
Rất nhanh laptop không còn pin nữa, anh có mang theo dây sạc, nhưng không có đầu cắm, thế là nói với nhân viên phục vụ: "Làm phiền lấy cho tôi một cục sạc loại XX." Thái độ của anh lễ độ lại khiêm tốn, còn cười, hơi xấu xa, nhưng lộ ra một cái lúm đồng tiền đẹp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt người phục vụ nữ đỏ lên, nói: "Xin anh chờ một chút."
Rất rõ ràng, hiện tại Ngôn Gia Hứa thậm chí không xem ông ta như trưởng bối hoặc là cấp trên nên tôn kính.
Đối với nhân viên phục vụ còn lễ độ hơn ông ta.
Ngôn Thận mở miệng hỏi: "Thời gian nửa tiếng nói chuyện với bố con cũng không rút ra được à?" Thời khắc này Ngôn Gia Hứa cau mày, bút trong tay tô tô vẽ vẽ, bận rộn các loại, giống như kỹ sư trong công ty của ông ta, bận rộn, lại khó chịu.
Người bị trách cứ khuôn mặt không có cảm xúc, "hiền hòa" nói: "Một chút công việc trong tay này chưa làm xong, hôm nay cũng không muốn thức khuya, ông có việc thì trực tiếp nói đi, tôi có thể nghe thấy."
Cơn tức của Ngôn Thận từ từ dâng lên, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như thế, cũng may lý trí đã kiềm chế được sự nóng nảy.
Dù cho Ngôn Gia Hứa không làm gì, chỉ mặc áo thun đen nhãn hiệu bình thường, quần jean, áo khoác màu trắng ở cùng với chồng sách kia, bị anh nhét vào trên ghế sô pha, lúc không nói lời nào thì luôn luôn làm việc mặt mày xám xịt như thế. Nhưng thực chất bên trong cũng là không ngừng thu liễm sự cuồng ngạo, có một luồng sức mạnh bướng bỉnh.
Ngôn Thận bình thường phải hai ba giây mới phản ứng lại, mới có thể ý thức được: A, đây là con trai mình.
Ông ta nghĩ ngợi mở miệng: "Chuyện tối hôm qua là một sơ xuất, bố không giữ được Hạ Manh. Gần đây trạng thái của cô ấy không tốt, không phải chạy tới nhà mới làm loạn."
Động tác trong tay Ngôn Gia Hứa hơi dừng lại.
Ngôn Thận: "Cô ấy ầm ĩ với bố vì chuyện con cái." Ông ta nhìn vẻ mặt Ngôn Gia Hứa: "Nhưng bố sẽ không muốn có con nữa, có một mình con là đủ rồi. Thiếu Lâm cũng thế. Tất cả tài sản của chúng ta cũng sẽ không quyên góp ra ngoài, tương lai đều sẽ cho con. Chuyện này con yên tâm." Ý là, tiền của bố đều cho con, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Ngôn Gia Hứa ném cây bút mực màu đen mà mình vẫn vuốt vuốt đi, miễn cưỡng cười một tiếng, ngửa ra sau dựa vào ghế sô pha, nhướng lông mày nhìn ông ta: "Hôm nay ông tới là muốn đảm bảo tình hình phân phối tài sản với tôi à."
Lời này rất đáng đánh đòn, Ngôn Thận cũng không phải không vui, ngầm thừa nhận.
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa thoáng quét qua trên mặt Ngôn Thận, cà lơ phất phơ nói: "Được rồi tôi biết rồi, không cần phiền toái như vậy, bây giờ ông có thể gửi vào thẻ của tôi, số thẻ của tôi ông biết đấy."
"..." Ngôn Thận: "Ngôn Gia Hứa!" giọng nam hùng hậu, pha lẫn nộ khí tràn đầy.
Lúc này Ngôn Gia Hứa mới thẳng lưng lên, khuỷu tay chống bên cạnh bàn, cong môi nói: "Bây giờ mới giống nói chuyện công bằng, cần gì phải bày ra phong thái trước mặt tôi? Tôi có từng nói với các người về những chuyện chó má đó không? Tự ông nhớ lại một chút đi."
Đúng vậy, Ngôn Gia Hứa làm con trai, chưa từng chỉ trích cuộc sống riêng của Quan Thiếu Lâm và Ngôn Thận.
"Nhưng có một điều tôi rõ ràng, cổ phần Ngôn thị tôi chiếm 21%, là trước khi đi ông nội để lại cho tôi, không phải ông bố thí, hiểu chưa? Tôi không có quyền kinh doanh ở tập đoàn nhưng không có nghĩa là tôi ngốc. Đừng hòng lừa được tôi. Còn tương lai tiền của ông có cho tôi hay không, không quan trọng."
Anh vẫn cười. Rất ôn hòa.
Nhân viên phục vụ đưa cục sạc tới, anh lễ độ nói cảm ơn.
Ngôn Thận thừa nhận: "Là như vậy."
Ngôn Gia Hứa còn nói: "Còn có, căn nhà đó là của bà nội, căn nhà đó cũng là của bà nội và tôi. Sau này nếu ông còn dẫn ai đến, làm cho bà nội giận đến ngất đi, tôi đảm bảo không dễ nói chuyện như tối hôm qua." Sắc mặt anh dần thả lỏng, tính khí xấu xa trỗi dậy: "Con người tôi không có tố chất gì, đánh một người cũng không tính là kẻ phá hoại."
Ngôn Thận bởi vì đuối lý hồi lâu không nghĩ ra được lời gì, tối hôm qua sau khi ông ta mang Hạ Manh về, bảo mẫu trong nhà gọi điện thoại tới báo cáo tình hình, nói bà cụ đến ba giờ sáng vẫn không ngủ yên ổn.
Ngôn Thận hỏi: "Cần tôi về thăm một chút không?"
Bảo mẫu nói: "Ngôn tổng, ông vẫn là đừng về, bà cụ đang mắng ông đấy."
Ngôn Thận: "..."
Nghiệp chướng.
Ngôn Thận nói: "Vậy không nói đến đề tài này nữa."
Ngôn Gia Hứa nhìn ông: "Ông muốn nói chuyện gì?"
Ngôn Thận nhớ tới, tối hôm qua trong hỗn loạn, có một cô gái nhỏ lao ra. Cơ thể nho nhỏ, lại bảo vệ Ngôn Gia Hứa trong lòng.
Ông ta nhớ rõ cô bé ấy, chính là cô bé nhà hàng xóm, từ nhỏ đã thích đến nhà bà cụ Ngôn chơi, cũng thích chạy theo sau mông Ngôn Gia Hứa.
Không nghĩ tới đã lớn như vậy rồi, trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa nhìn cô bé cũng không bình thường. Thậm chí Ngôn Thận nghĩ đến, tối hôm qua cô bé chạy từ trong phòng anh ra, hơn nửa đêm....
Ông ta nghĩ một chút, nói: "Cô bé đó tên là Tinh Tinh đúng không?"
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa lúc này mới chăm chú một chút: "Ông có chuyện gì sao?"
"Thuận miệng hỏi một chút. Cô bé rất đáng yêu. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Thành niên chưa?"
Ngôn Gia Hứa mặc kệ ông ta.
Ngôn Thận cười, nếp nhăn ở khóe mắt rất sâu, nhưng không ngăn cản được loại phong lưu già nua kia, giống như nhìn thấu tất cả nói: "Tối hôm qua các con làm gì trong phòng?"
Ngôn Gia Hứa khép máy tính lại "đùng" một tiếng: "Ông câm miệng."
Ngôn Thận đương nhiên cũng không nghĩ gì khác, nói đúng ra là trêu chọc một chút mà thôi.
Ông ta nói: "Con thích cô bé ấy."
Không thể không nói, đạo hạnh của lão hồ ly Ngôn Thận này quá sâu, chỉ nhìn một cái là biết chuyện gì xảy ra.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai vạch trần thái độ và cảm xúc của Ngôn Gia Hứa đối với Thẩm Tinh Lê, mọi người chỉ ngây ngốc xem đó như là anh trai yêu thương và chăm sóc em gái. Thậm chí bản thân anh vẫn luôn ở trong mê cung, không thấy rõ con đường phía trước. Ngôn Gia Hứa cảm thấy trong lòng mình biết là được rồi, chờ Thẩm Tinh Lê lớn lên một chút, chuyện này mới tiện nói cho cô biết.
Hiện tại nói với người ta, không chỉ có làm chậm trễ cô, còn tạo cho cô sự phiền toái không cần thiết.
Sắc mặt Ngôn Gia Hứa hơi giận, giọng nói lạnh lùng: "Liên quan tới ông à?"
"Thats all." Ngôn Thận tìm được nhược điểm của Ngôn Gia Hứa, vẻ mặt thả lỏng.
Ngôn Gia Hứa thu dọn đồ đạc, đứng dậy muốn đi, ngay cả chào hỏi cũng không muốn.
Ngôn Thận nói: "Cô bé mới mười mấy tuổi, con thích cô bé không có gì kỳ lạ, thậm chí bây giờ con động lòng muốn cưới cô bé bố cũng không nói gì. Nhưng con cảm thấy các con thật sự có thể tiếp tục à? Sau này cần phải năm sáu mươi năm."
Ngôn Gia Hứa đưa tay xoa xoa lông mày, che giấu sự khác thường dưới đáy lòng.
"Bố và Quan Thiếu Lâm cũng đã từng như thế, năm đó bố rất yêu cô ấy." Ngôn Thận nói: "Yêu đến mức ngay cả để cô ấy đi bộ thêm một bước đường cũng không nỡ, nhưng sau này trái tim con người đều sẽ thay đổi, bố thay đổi, cô ấy cũng thay đổi. Tình yêu cả đời là chân ái, nhưng tình yêu mười năm cũng là chân ái, con không thể phủ nhận nó đúng không?" Ông ta nhớ tới Hạ Manh, nói: "Dù là sau này gặp được ai nữa, trái tim rung động, cũng là tình yêu. Không có đoạn tình cảm nào là sai lầm."
"Ông rất cặn bã bản thân ông có biết không?" Ngôn Gia Hứa hỏi ông: "Lần đầu tiên tôi nghe người ta nói lời sai lệch tươi mát thoát tục như thế, Ngôn tổng trâu bò thật."
Ngôn Thận cũng không để ý anh trào phúng, nói: "Bố sẽ sai lệch. Nhưng con có thể cam đoan con sẽ không không? Gia Hứa, con vẫn còn trẻ tuổi, đừng quá lý tưởng hóa thế giới này."
Ngôn Gia Hứa một lần nữa ngồi xuống, nhìn vào mắt ông ta nói: "Có lẽ ông nói đúng, bây giờ còn quá sớm, tôi không thể cam đoan thích Thẩm Tinh Lê cả một đời, quá dài. Nhưng không phụ lòng dù sao vẫn là người có đạo đức nhỉ?"
Sắc mặt Ngôn Thận lạnh nhạt.
Hôm nay ông là đến giảng hòa với Ngôn Gia Hứa, sao lại đi đến đàm luận vấn đề này rồi?
Ngôn Gia Hứa "ừm" một tiếng, nói: "Có cái gen này của ông, tôi quả thật hoài nghi sau này mình sẽ biến thành tra nam."
Ngôn Thận cười gằn, ông phát hiện ra mình thật sự thích hợp làm bạn bè với Ngôn Gia Hứa chứ không phải là cha con. Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này, thông minh, thông suốt, giảo hoạt. Anh biết làm thế nào để đánh tan phòng tuyến trong lòng người ta dễ như trở bàn tay, cũng biết làm thế nào để lấy được ích lợi của mình.
Là một đối thủ.
Ngôn Thận nói: "Con úp cái sọt gì lên người bố vậy?"
"A, đó chính là không liên quan đến di truyền à?" Ngôn Gia Hứa nói: "Tôi và ông không giống nhau, nếu như tương lai tôi và cô ấy đi đến cuối cùng thì đương nhiên là tốt. Không đi đến cuối cùng thì cô ấy cũng là người thân nhất của tôi. Tôi không thể cam đoan luôn luôn yêu cô ấy, nhưng tôi sẽ che chở cho cô ấy cả đời." Tình cảm mười mấy năm, ông há lại có thể hiểu được? "Đây là lời hứa của tôi."
*
Mấy ngày nay Thẩm Tinh Lê có chút bực bội, bởi vì cô không chỉ phải nhẫn nhịn chịu đựng các loại công kích chẳng hiểu ra sao của Hạ Thành Hàm, còn phải chịu đựng cái đầu cao cao của bạn học ngồi đằng trước---- thường xuyên ngăn cản toàn bộ tầm mắt của cô.
Phiền quá đi.
Ngôn Gia Hứa nói muốn tới tìm cô giáo Liễu nói một chút, đổi chỗ ngồi cho cô, nhưng mấy ngày rồi cũng không thấy bóng dáng.
Thẩm Tinh Lê biết anh bận rộn, cũng không dám hỏi, không dám thúc giục, cứ như vậy nhẫn nhịn hơn một tuần lễ.
Thứ sáu tan học ngày ấy, cô quyết định tử chiến đến cùng, đi tìm cô giáo Liễu nói rõ ràng, cô muốn đổi chỗ.
"Được rồi, cuối tuần các em về nhà chú ý an toàn, bây giờ cảm cúm lan tràn, đừng đi đến nơi nhiều người tham gia náo nhiệt, cũng không được chơi ở mép nước. Cố gắng hoàn thành bài tập ở nhà." Sau khi cô giáo Liễu dặn dò xong, mang theo sách giáo khoa đi ra ngoài.
Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách, cũng vội vàng đi theo.
"Cô giáo Liễu!" Lúc sắp đến cửa phòng làm việc, cô lớn tiếng gọi cô giáo.
"Thẩm Tinh Lê? Có việc gì thế?" Cô giáo Liễu nhìn ánh mắt cô, trên mặt cũng không có vẻ tươi cười, có chút nghiêm túc.
Em muốn đổi chỗ!
Em không muốn ngồi phía sau!
Em không thấy rõ bảng!
Dưới đáy lòng cô rống lên vài câu, nhỏ giọng nói: "Cô giáo, em muốn...."
Bỗng nhiên điện thoại của Liễu Vân vang lên, cô giáo mở tay ra: "Em chờ chút."
Sau đó nhận điện thoại.
Có lẽ qua năm phút mới cúp máy, nhìn về phía Thẩm Tinh Lê: "Em nói đi."
Trong năm này Thẩm Tinh Lê làm vô số lần kiến thiết tâm lý, nói: "Em em em...." Em muốn đổi chỗ!
Liễu Vân cười: "Sao lại cà lăm rồi? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên giống như quả bóng da xì hơi, cô nghĩ đến tình cảnh ngày đó lúc cô giáo Liễu cố ý sắp xếp cô đến bên cạnh Hạ Thành Hàm, cảm thấy mình lại muốn đi yêu cầu, là muốn tranh cãi với cô giáo.
Được rồi, cô rũ đầu xuống nói:"Em muốn hỏi bài tập ở nhà cuối tuần này..."
*
Chuyện Ngôn Gia Hứa chưa đổi chỗ cho Thẩm Tinh Lê, chỉ là khoảng thời gian đó quá bận rộn, ngày đêm điên đảo, các loại số liệu, đo lường tính toán, nhìn thấy mà đau não.
Thứ sáu anh ngủ thẳng tới một giờ chiều mới dậy, mắt vẫn đầy tia máu đỏ như cũ. Làn da nhẵn nhụi, nhưng dưới mắt lại có quầng thâm thật đậm.
Cốc Dương đến nhà tìm anh, thấy bộ dáng này của anh cũng không dám nói chuyện với anh: "Má ơi, cậu đừng có ngày nào đó đột tử trong nhà đấy?"
Ngôn Gia Hứa rót cho mình một hớp cà phê đen: "Cút."
"Nói thật, bình thường cậu không có chuyện gì thì vẫn là về tiểu khu Long Hoa ở đi, lỡ như chết rồi còn có thể cứu giúp một chút."
"...."
Ngôn Gia Hứa bỗng nhiên nghĩ đến, hình như mình còn chưa giải quyết vấn đề cho Thẩm Tinh Lê. Bởi vì thời gian của anh hỗn loạn, trong tiềm thức đã sớm rối loạn chuyện nào đã hoàn thành, chuyện nào chưa.
Thế là anh tắm rửa một cái, cạo râu, thu dọn đồ đạc thay quần áo, cầm chìa khóa xe đến trường của Thẩm Tinh Lê.
Ngày ấy cô gái nhỏ nhờ anh còn cẩn thận đưa số điện thoại của cô giáo cho anh: "Đây là số điện thoại của chủ nhiệm lớp em, cô ấy hơi dữ, anh nói chuyện cẩn thận một chút."
Trước khi Ngôn Gia Hứa đến đã gọi điện cho Liễu Vân, nói mình là phụ huynh của Thẩm Tinh Lê.
Điện thoại của Thẩm Tinh Lê không gọi được, tắt máy, bình thường lúc cô ở trường đều không mở máy.
Ngôn Gia Hứa không tạo áp lực chút nào, nói thẳng mục đích đến: "Tôi là anh trai của con bé."
"Chào cậu." Liễu Vân vẫn chưa từng thấy anh trai của bạn học nào tới gặp giáo viên đâu? Nhưng dáng dấp cả nhà bọn họ thật là tốt, em gái xinh đẹp đáng yêu, anh trai đẹp trai cao lớn.
Ngôn Gia Hứa nói: "Con bé về nói với tôi, không nhìn thấy bảng. Tôi biết lớp của cô xếp chỗ là dựa vào xếp hạng, nhưng thành tích của em gái tôi không kém đến mức phải ngồi phía sau chứ."
Mặt Liễu Vân đỏ lên, rất nhanh giải thích nói: "Là thế này, ngồi cùng bàn với Thẩm Tinh Lê là một chàng trai tên là Hạ Thành Hàm. Cậu ấy được hạng nhất khối Cao nhất, học Olympic toán, tôi muốn Thẩm Tinh Lê ngồi cùng với cậu ấy, có lợi giúp đỡ cho nhau?"
Ngôn Gia Hứa nhíu mày: "Thẩm Tinh Lê cần giúp đỡ trên phương diện học tập?"
"A, cũng không phải." Cô giáo Liễu rốt cuộc ăn ngay nói thật: "Là bạn học Hạ Thành Hàm chủ động yêu cầu, tôi ngẫm lại đề nghị này không tồi nên đồng ý." Cô giáo có chút chột dạ, chuyện này dù sao cũng là sử dụng quyền lực cho lợi ích cá nhân.
Về tâm lý, cô ấy tương đối thiên vị bạn học Hạ Thành Hàm, nói như thế nào nhỉ? Rất nhiều giáo viên nữ cao trung bình thường sẽ khá thích con trai trong lớp. Không nói ra được là vì sao.
"Không nghĩ tới bạn học Thẩm Tinh Lê cận thị, cô bé cũng không nói với tôi. Lần sau tôi sẽ gọi cô bé tới."
Ngôn Gia Hứa ngắt lời: "Thẩm Tinh Lê không cận thị. Con bé đơn giản là vóc dáng thấp, không nhìn thấy bảng." Anh nghe lý do như vậy thì thoáng không vui, Thẩm Tinh Lê vì sao phải chiều theo học sinh khác? Quả là trò cười: "Phiền cô lúc xếp chỗ thì làm theo quy tắc xếp chỗ của mình, cố gắng công bằng công chính. Dù không biết con bé có phải cận thị hay không cũng nên kết hợp với điều kiện cơ thể của con bé."
Lúc này Liễu Vân mới ý thức được mình phạm vào sai lầm lớn.
Bình thường Thẩm Tinh Lê im lặng không lên tiếng, nhát gan, nhưng không có nghĩa nhà cô không có ai. Thế là cố gắng xin lỗi: "Đây là sai sót trong công việc của tôi, sắp đến thi tháng rồi, tôi sẽ xếp chỗ lại."
Bỗng nhiên đổi chỗ cho một bạn học sẽ khiến cho bạn học suy đoán, Ngôn Gia Hứa tỏ ra là đã hiểu.
*
Thẩm Tinh Lê đeo cặp sách, ủ rũ đi vào hiệu sách Tân Hoa bên cạnh trường học.
Cô cần bổ sung một vài dụng cụ vẽ, sách phác họa, còn có các loại bút, bàn vẽ. Gần hai năm qua, cô vẫn bận học văn hóa, buông thả vẽ tranh, đã nghĩ kỹ là chọn mỹ thuật rồi, kiến thức cơ bản như vậy phải nắm lại.
Cô cầm mấy quyển họa bản, đến quầy thu ngân trả tiền, cũng không trông thấy bạn học Hạ Thành Hàm đứng ở giá sách bên cạnh xem lén. Nhưng mà người bạn cùng bàn kỳ quái này lại nhìn thấy cô. Còn trông thấy họa bản và giáo trình "nghề nghiệp không chân chính" trong tay cô.
Bên ngoài hiệu sách có một cái mái che nắng, xếp mấy cái bàn, còn có một cửa sổ nhỏ bán đồ uống lạnh.
Thẩm Tinh Lê ngồi một lúc, miệng thèm ăn, cô đếm tiền xu trên người mình, chỉ có năm tệ, phải giữ lại hai tệ đi xe buýt về nhà, nhưng một cây kem Cornetto phải cần ba tệ rưỡi.
Cô không hạ quyết tâm được, nắm chặt tiền trong tay mình.
Hạ Thành Hàm đi ra, thấy Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm cái tủ lạnh kia, cậu ta biết cô là một con mèo tham ăn. Bình thường nghỉ giữa giờ, cô không phải làm bài tập thì chính là vùi đầu vào các loại đồ ăn vặt dưới hộc bàn.
Có lần cậu ta nhìn cô chằm chằm, Thẩm Tinh Lê cho cậu ta một quả kiwi: "Cậu muốn ăn không?"
Hạ Thành Hàm nhận lấy.
Thẩm Tinh Lê này nghĩ thế nào vậy, đi học lại mang loại quả kiwi này, những quả như táo chuối tiêu không tốt sao? Cậu ta lột vỏ rất tốn sức, trên tay đều là màu xanh nước trái cây, cũng chưa ăn được vào miệng thì giáo viên toán đã từ cửa sau đi đến, gắt gao trừng cậu ta một cái, hỏi: "Bây giờ là lúc ăn kiwi sao? Em quá cuồng vọng rồi."
Hạ học bá vô cùng tức giận.
Nhưng dù cho như thế nào, bây giờ là lúc trả nhân tình. Hạ Thành Hàm mua cho Thẩm Tinh Lê một cây kem Cornetto vị vani, đưa cho cô: "Này ~~"
Thẩm Tinh Lê sẽ không vô duyên vô cớ lấy đồ của người ta, cô lắc đầu, Hạ Thành Hàm nói: "Đừng từ chối, không phải cậu rất muốn ăn sao? Nhìn chằm chằm năm phút rồi."
Sắc mặt Thẩm Tinh Lê phiếm hồng, sao người này lại đáng ghét như vậy?
Hạ Thành Hàm nói: "Tớ không ăn những thứ này, cậu không cầm nó sẽ tan mất. Cậu nhẫn tâm sao?"
Thẩm Tinh Lê nói: "Thứ hai tớ mang tiền trả lại cho cậu." Cô nhận lấy.
Hạ Thành Hàm: "Tùy cậu."
*
Sau khi Ngôn Gia Hứa rời khỏi văn phòng giáo viên, đến lớp của Thẩm Tinh Lê xem, cô đã đi rồi.
Anh không biết cô ngồi chỗ nào.
Còn có hai nữ sinh đang trực nhật, câu được câu không trò chuyện bát quái.
Một người trong đó là Lăng Kỷ Hàm.
Cô ta nhận ra Ngôn Gia Hứa, gọi anh: "Anh trai Thẩm Tinh Lê?"
Ngôn Gia Hứa dừng chân lại, Lăng Kỷ Hàm nói: "Thẩm Tinh Lê đi chưa được bao lâu, cậu ấy và Hạ Thành Hàm chắc là đến hiệu sách ở cổng rồi." Cô ta nghe thấy Lưu Châu Châu hẹn Thẩm Tinh Lê đi chơi, cô nói mình muốn đi hiệu sách mua đồ, Hạ Thành Hàm cũng nói mình muốn đi hiệu sách.
Lúc này mới nói câu này.
Ngôn Gia Hứa nhíu mày lại, lại là Hạ Thành Hàm này?
Một nữ sinh khác nhỏ giọng hỏi Lăng Kỷ Hàm: "Hạ Thành Hàm và Thẩm Tinh Lê đang hẹn hò sao?"
"Ai biết được?" Lăng Kỷ Hàm miễn cưỡng đáp lại.
"Hạ Thành Hàm muốn Thẩm Tinh Lê ngồi cùng bàn với cậu ấy, còn muốn cùng đi hiệu sách, quan hệ thật là tốt." Nữ sinh hâm mộ nói, bởi vì bình thường Hạ Thành Hàm không để ý đến ai.
Ngôn Gia Hứa có chút kích động, không phản ứng lại hai người này, đi về phía hiệu sách.