Mặc dù Lưu Bằng Phi vẫn không chịu nhận tội, nhưng một người dày dặn kinh nghiệm như Miêu Anh vẫn không nhụt chí.
Cô bình tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu triển khai thế tấn công mãnh liệt hơn vào tâm lý của Lưu Bằng Phi. Đầu tiên cô muốn cho Lưu Bằng Phi hiểu được ý nghĩa của câu chân ngôn sáu chữ “Kháng cự sẽ bị nghiêm trị “, nói rằng nếu như không phối hợp điều tra, hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Sau đó, cô lại bắt đầu trích dẫn kinh điển, phổ biến ý nghĩa của chân lí “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng”, nói rằng căn cứ vào chương mấy điều mấy của “Luật Hình sự”, phàm là những tội phạm chủ động nhận tội, đều được khoan hồng.
Nếu như Lưu Bằng Phi chủ động phối hợp, như vậy cô sẽ đưa ra ý kiến đánh giá trong lúc thẩm phán, như vậy chờ đến khi xét xử, sẽ gia tăng cơ hội cân nhắc giảm hình phạt cho anh ta.
Miêu Anh mồm miệng lanh lợi, ăn nói khéo léo, lời lẽ có lý có tình, khiến người khác tin phục. Triệu Ngọc nghe xong, thậm chí cũng muốn đem những chuyện xấu mình đã từng làm, nói ra hết thảy!
Nhưng, Lưu Bằng Phi từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, vẫn trầm mặc giãy giụa kháng cự.
Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, Lưu Bằng Phi vẫn chưa có dấu hiệu nhận tội. Lần này, Miêu Anh bỏ cuộc, chỉ đành lắc đầu với Triệu Ngọc, ý muốn nói với hắn, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, hay là chấm dứt ở đây đi!
Nhưng, điều khiến Miêu Anh bất ngờ là, Triệu Ngọc vẫn chưa có ý định từ bỏ, hắn còn đang hăng hái suy nghĩ biện pháp, cho nên không để ý tới ánh mắt của Miêu Anh.
Bởi vì có máy phát hiện nói dối, Triệu Ngọc rõ hơn ai hết, chắc chắn Lưu Bằng Phi chính là hung thủ! Vì vậy, thấy Lưu Bằng Phi vẫn chưa chịu nhận tội, sao hắn có thể từ bỏ được đây?
Sau khi trải qua một phen suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng trong đầu Triệu Ngọc cũng nảy ra được một biện pháp! Mặc dù không chắc chắn là nó có tác dụng hay không, nhưng giờ cũng chẳng còn gì khác ngoài đòn sát thủ cuối cùng này, thử một lần xem sao!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng rảo bước tới trước mặt Lưu Bằng Phi, sau đó giơ cánh tay của mình lên thật cao!
Lưu Bằng Phi sợ hết hồn, cứ ngỡ rằng Triệu Ngọc không nhịn nổi nữa mà muốn tát mình một cái. Anh ta hoảng hốt đến mức xém rụt luôn cả đầu mình vào trong cổ!
Ai ngờ sau khi ngẩng mặt lên, lại chỉ thấy Triệu Ngọc vỗ mạnh một tấm hình xuống bàn!
“Lưu Bằng Phi? Anh xem kỹ một chút cho tôi.” Triệu Ngọc hét lớn: “Trừ những chứng cứ xác thực ra, chúng tôi còn có nhân chứng nữa! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, anh còn dám chối cãi à?”
Lưu Bằng Phi nghiêm túc nhìn thoáng qua, sau khi thấy được đó chính là tấm hình Lâm Mỹ Phượng mà mình luôn cất sâu trong bóp tiền, anh ta liền ngây ngốc tại chỗ!
“Làm sao... anh... các người...” Lưu Bằng Phi chau mày, cả người run rẩy, dường như bị đả kích rất lớn.
Thật ra thì, trong lòng Triệu Ngọc cũng không hoàn toàn chắc chắn! Sở dĩ hắn dám mang tấm hình này ra nói như thế, đơn giản chỉ muốn rung cây dọa khỉ mà thôi, dọa cho Lưu Bằng Phi rối loạn đã rồi mới tính tiếp.
Nhưng, Lưu Bằng Phi phản ứng lớn như vậy lại là chuyện nằm ngoài dự đoán của Triệu Ngọc.
Sao lại như thế...
Chẳng lẽ... phía sau tấm hình này, còn ẩn chứa bí mật khác sao!?
“Cô... cô ta đã... đã khai hết rồi à?” Lưu Bằng Phi đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi, khiến cho Triệu Ngọc và Miêu Anh vô cùng kinh ngạc.
Triệu Ngọc nhanh chóng phản ứng lại được, vội vàng thuận theo đó hỏi tiếp: “Chuyện này còn phải hỏi sao?”
“Haiz!” Lần này, Lưu Bằng Phi hoàn toàn ỉu xìu xuống. Sau khi im lặng mấy phút, cuối cùng anh ta cũng gật đầu, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu nói: “Được rồi, anh cảnh sát... Tôi nhận tội! Vu Chí Căn... là do tôi giết!”
Hả...
Nghe lời ấy, đến cả Miêu Anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dường như khó có thể tin được.
Triệu Ngọc lại tỏ vẻ mình rất có kinh nghiệm, tiếp tục trấn an Lưu Bằng Phi, bảo anh ta nói lại một lần. Đợi đến khi Lưu Bằng Phi nói to mình là hung thủ sát hại Vu Chí Căn, lúc này Triệu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Khoảnh khắc đó, Miêu Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc thì giả bộ gật đầu một cái, còn thừa dịp Lưu Bằng Phi không chú ý, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Miêu Anh!
Hóa ra, tất cả trình tự tra hỏi vừa rồi đều là kế hoạch của cả hai người! Bọn họ chẳng qua là âm hiểm bố trí một màn tra hỏi lâm thời cho Lưu Bằng Phi mà thôi!
Những chứng cứ mà Miêu Anh đưa ra đều là giả hết.
Đây đều là do cô nhờ cấp dưới ngụy tạo nên mà thôi! Cái gì mà đối chiếu vân tay, khôi phục hình ảnh như cũ, sợi tóc rơi ở hiện trường và lấy vân tay qua găng tay, tất cả đều là lời nói vô căn cứ.
Nhưng, một chuỗi lời nói vô căn được sắp xếp hợp lý, lại do Miêu Anh mang trên mình khí chất chính nghĩa nói ra, thế mới tạo thành hiệu ứng mạnh mẽ đến vậy!
Chứng cớ được dựng lên vô cùng chân thật, thậm chí ngay cả bản thân Triệu Ngọc cũng tin tưởng tới mấy phần!
Thông qua chuyện này, hắn không thể không nhìn Miêu Anh với cặp mắt khác. Mình chỉ đưa ra một ý kiến ngu ngốc, không nghĩ rằng Miêu Anh lại suy một ra ba, hoàn thành xuất sắc đến mức này! Thật đúng là trò giỏi hơn thầy, dáng vẻ bỉ ổi giả vờ chính nghĩa của Miêu Anh, so với mình đúng là chỉ hơn chứ không kém!
Thực ra từ lần đầu tiên Triệu Ngọc thẩm vấn Lưu Bằng Phi, Miêu Anh đã có cảm giác, đằng sau người này chắc chắn ẩn chứa bí mật động trời gì đó. Nếu như anh ta thật sự là kẻ đầu sỏ của vụ án thảm sát, như vậy chẳng những sẽ có trợ giúp cho vụ án của mình, hơn nữa còn có thể lập được công lớn, có thể nói là trăm lợi mà không một hại.
Vì vậy, khi Triệu Ngọc chủ động yêu cầu hợp tác, cô rất vui vẻ đồng ý, chẳng những giúp hắn ngụy tạo rất nhiều chứng cớ, còn chỉ điểm, bổ sung thêm nhiều chỗ thiếu sót trong kế hoạch.
Thế nhưng, điểm xuất phát của Miêu Anh lại có bản chất khác với Triệu Ngọc, cô không phải là người làm việc không có nguyên tắc và giới hạn! Mặc dù Lưu Bằng Phi nhìn qua rất giống hung thủ giết người, nhưng không có chứng cứ xác thực, Miêu Anh sẽ không tùy tiện kết tội anh ta.
Lý do cô lựa chọn hợp tác với Triệu Ngọc, chính là muốn lợi dụng hắn để thử Lưu Bằng Phi, để thăm dò anh ta! Nếu như anh ta nhận tội, vậy thì chắc chắn người này chính là hung thủ! Nếu ngược lại, Lưu Bằng Phi kiên quyết không nhận tội thì tất nhiên Miêu Anh sẽ giải quyết chuyện này theo lẽ công bằng, cô sẽ không xử oan cho anh ta.
Nói tóm lại, nguyên tắc của Miêu Anh chính là mặc kệ có tội hay không, thăm dò trước rồi tính sau! Điều khiến cô không ngờ là, thăm dò đại thôi lại lòi ra một tên hung thủ giết người! Cũng chính vì vậy, cô mới có biểu hiện khiếp sợ như thế!
Sau khi Lưu Bằng Phi nhận tội, ánh mắt Miêu Anh nhìn về phía Triệu Ngọc, đã khác với trước kia!
Người này... thật không đơn giản!
Chẳng trách, anh ta lại có thể liên tiếp phá được hai vụ án lớn là dùi cui điện và chặt tay! Cũng không biết, rốt cuộc anh ta đã dùng phương pháp gì, lại có thể điều tra ra một vụ án bí ẩn đã mười năm chưa phá được? Năng lực bậc này, đúng là vô cùng hiếm thấy!
Có điều...
Nhìn Triệu Ngọc, Miêu Anh cũng cảm thấy buồn bực theo, bởi vì chân mày hắn vẫn đang nhíu lại từ nãy đến giờ, thậm chí còn nghiêm nghị hơn so với trước đó.
Tại sao như vậy?
Tội phạm đã nhận tội, hung thủ đã tìm được, tại sao anh ta vẫn buồn rầu?