“Thế... thế mấy thứ đó là cái gì?” Thôi Lệ Châu kinh ngạc hỏi.
“Cụ thể thì... Tôi cũng không rõ lắm, ừm...” Triệu Ngọc nhún vai: “Đương nhiên, mấy thứ đó đều là do tên Fiona kia nói, bản thân hắn ta cũng không biết rõ ràng, dù sao bọn chúng đều là người lấy tiền làm việc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.”
“Nhưng mà... Fiona không phải người thường, hắn ta nói hắn ta vẫn có thể đoán được đại khái, hắn ta cực kỳ rõ ràng rằng mục tiêu của bọn chúng không phải kho báu hoàng kim gì mà chính là... những thứ kia kìa...”
Triệu Ngọc lấy tay chỉ chỉ màn hình, lúc này, nhân viên công tác đã kiểm tra xong mật thất kia, giờ đang rửa sạch vệ sinh đồ vật.
“Làm ơn đi!” Lê Tịnh nói: “Đừng Fiona Fiona mãi, nghe mà khó chịu quá! Fiona dịch sang tiếng Hán là Phí Âu Na!”
“Có thể là...” Thôi Lệ Châu hoà giải nói: “Phần tử tội phạm quốc tế hay thích lẫn lộn giới tính như vậy thì sao?”
“Không phải!” Lê Tịnh nghiêm túc nói: “Bán đảo Malaysia Đông Nam Á và vùng Irian hay thích đặt tên mình theo các vị thánh Cơ Đốc, cho nên phát âm của Fiona cũng có thể là Phi Âu Nạp!”
“Được rồi, vậy không gọi là Fiona nữa, dù sao, cái tên Phi Âu Nạp này đã nói rằng…” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Hắn ta nói rằng ‘kho báu’ trong kế hoạch kho báu mà bọn chúng ám chỉ hẳn là các loại tư liệu cơ mật trong thời kỳ quân Nhật chiếm cứ Đông Bắc, những tư liệu đó bao gồm các lĩnh vực, ngoài các thứ như vũ khí, sinh hóa, vi khuẩn ra, còn có rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học, phát minh khoa học kỹ thuật v.v...”
“À...” Mọi người nghe mà ngạc nhiên, tất cả dường như đều ngừng thở.
“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Tôi lo lắng có mấy thứ như virus hay vũ khí sinh học gì đó, cho nên mới yêu cầu tiến hành cách ly một cách tiên tiến trước khi mở ra!”
“À...” Mọi người gật đầu. Tuy rằng nghe có vẻ khoa trương, nhưng Triệu Ngọc nói rất có lý, đối mặt với những thứ không biết thì cần phải cực kỳ cẩn thận mới được.
“Đương nhiên, tôi cảm thấy...” Triệu Ngọc mở hai tay ra, nói: “Nếu đã có người chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua mấy thứ này thì khẳng định trong đó có rất nhiều thứ cực kỳ trâu bò đúng không?”
“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Ví dụ như đơn vị khét tiếng 731* chẳng hạn, có lẽ một phần chứng cứ phạm tội của bọn chúng cũng ở đây nhỉ?”
* Đơn vị 731 (Nana-san-ichi butai?, tiếng Trung: 731部队): Là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai.
“Wow... thí nghiệm trên cơ thể người à!” Thôi Lệ Châu khoanh hai tay trước ngực: “Thảo nào trong đó có nhiều bình với lọ như vậy! Khẳng định bên trong đều là virus lợi hại nhỉ?”
“Không phải không có khả năng ấy đâu!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu bọn bắt cóc muốn dùng bom cho nổ hết thì e là muốn hủy diệt chứng cứ phạm tội nhỉ?”
“Hẳn là không chỉ giới hạn trong những điều này thôi đâu...” Lê Tịnh nhìn màn hình theo dõi, nói: “Tuy rằng đó là hơn tám mươi năm trước, nhưng trong số những nghiên cứu khoa học thực nghiệm của quân Nhật lúc trước, có rất nhiều hạng mục đều dẫn đầu thế giới, cho dù đặt ở hôm nay cũng khó có ai có thể so kịp! Có lẽ, mấy thứ này vẫn còn tác dụng và giá trị quan trọng!”
“Mục đích mà bọn bắt cóc muốn cài bom cho nổ, có lẽ cũng giống như căn cứ bí mật!” Lê Tịnh nói với vẻ đầy thâm ý: “Chỉ là không muốn để chúng ta lấy được số ‘Kho báu’ thực sự này, không muốn để chúng ta lấy được lợi ích!”
“Cho nên, dù là để chứng minh hành vi phạm tội cực kỳ tàn ác của quân Nhật hay là tầm quan trọng của chính số tư liệu đó đi nữa!” Tiêu Hàng kích động nói: “Chúng ta cũng có thể được gọi là lấy được toàn thắng nhỉ!?”
“Ôi chao...” Thôi Lệ Châu không để ý đến chuyện Miêu Anh đang ở bên cạnh, vẫn vô cùng thân thiết vươn hai tay khoác lên cánh tay Triệu Ngọc, nói với vẻ tán thưởng: “Sếp ơi, lần này anh thật sự là trâu bò lên tận trời đấy! Có thể khiến âm mưu tà ác của địch nhân bị thất bại, ngăn cơn sóng dữ như vậy, tôi thật không biết nên khen anh như thế nào đây?”
“Đừng nói như vậy!” Triệu Ngọc nghiêm trang nói: “Ai bảo tôi là một người chính trực vô tư chứ? Tuy rằng tôi phấn đấu quên mình, ngăn cơn sóng dữ, anh dũng không sợ, cống hiến nổi bật, nhưng công lao đều là của mọi người cả, đều nhờ mọi người phối hợp cả, ha ha...”
Nhìn thấy Thôi Lệ Châu thân thiết với mình như thế, Triệu Ngọc lo lắng liếc Miêu Anh một cái. Nhưng mà Miêu Anh đang khó nén niềm hưng phấn nên cũng nhìn Triệu Ngọc bằng ánh mắt cổ vũ, hoàn toàn xem nhẹ cử chỉ vô cùng thân thiết của Thôi Lệ Châu.
“Nhưng mà...” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu tán thưởng xong, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Nếu kho báu căn bản không phải kho báu, mà chỉ là một danh hiệu mà thôi... Thế thì... hoàng kim năm đó đâu? Kỳ trân dị bảo mà Nhật Bản đã cướp đoạt đâu? Có phải... vẫn còn cơ hội hay không...”
“Không!” Ai ngờ, khi nghe thấy thế, ánh mắt Triệu Ngọc lại bỗng nhiên ảm đạm xuống, hắn thổn thức nói: “Fiona... Ừm... Phi Âu Nạp đã nói rồi, còn nói cực kỳ khẳng định nữa... Hắn ta đã biết số vàng bạc kia ở đâu từ lâu rồi...”
“Hả!?” Triệu Ngọc vừa nói xong, mọi người lại khiếp sợ, ánh mắt lộ ra ánh sáng mong đợi khó có thể nói nên lời.
“Hoàng kim...” Triệu Ngọc ngẩng đầu nói: “Đã sớm bị Nhật Bản chi tiêu hầu như không còn gì, bị họ sử dụng vào chiến tranh lúc trước, sau đó lại bị dùng vào kế hoạch đại nhảy vọt để phát triển quốc gia rồi, một chút xíu cũng không còn nữa!”
“Hơn nữa, mấy thứ kỳ trân dị bảo hầu như đều là những lời nói vô căn cứ, hồi ấy đang lúc rối loạn, trân bảo đã sớm bị thất lạc qua các loại con đường, cho nên...”
“Hả?” Tiêu Hàng biết vậy nên mất mát nói: “Nói cách khác, hơn tám mươi năm nay, chúng ta đều uổng công vô ích rồi ư? Kho báu hoàng kim căn bản chỉ là giả dối hư ảo?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Các quan cấp cao của quân Nhật đều biết chuyện hoàng kim. Thật ra... Chân tướng sự tình không kỳ lạ như những gì người ta đồn thổi đâu, năm đó, Nhật Bản đích xác đã lấy được một đống hoàng kim từ Sa Hoàng, nhưng số hoàng kim này trên thực tế còn chưa tới 100 tấn!”
“Sau này, sở dĩ truyền ra lời đồn 600 tấn chủ yếu là bởi vì người mất của sốt ruột muốn tìm lại nên đã bịa đặt ra. Mục đích là để khiến người Nhật Bản nghi kỵ lẫn nhau, bọn họ sẽ dễ dàng dò xét tung tích của hoàng kim!”
“Nhưng trên thực tế, một khi hoàng kim đến tay thì nhanh chóng bị đổ hết vào chiến tranh, căn bản không thể nào tìm kiếm nổi!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Cho nên, số hoàng kim bị mất đi kia và kế hoạch kho báu trong thời kỳ cuối của cuộc kháng chiến căn bản là hai chuyện khác nhau!”
“Nói cách khác...” Lê Tịnh cũng không khỏi tiếc nuối mà gật đầu: “Thứ mà chúng tôi đã khổ sở tìm kiếm suốt tám mươi năm qua, thật ra chỉ là cách gọi một hành động của bọn chúng mà thôi! Thật đúng là... Thật đúng là...”
Nhất thời, Lê Tịnh thật sự không nghĩ ra nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung tâm tình của mình lúc này...
“Cái tên Phi Âu Nạp kia nói…” Triệu Ngọc lại nói: “Tin tức quân Nhật chiến bại xảy ra quá nhanh, bọn chúng lo lắng những tư liệu quan trọng này bị người Nga hoặc người Trung Quốc lấy được, phiền toái sẽ rất lớn, cho nên bọn chúng không dám mạo hiểm vận chuyển chúng về nước.”
“Thế nhưng, số tư liệu này quá quan trọng, nếu cứ thế mà tiêu hủy thì bọn chúng lại không nỡ!”
“Cho nên, tất cả rơi vào đường cùng, bọn chúng mới quyết định lập ra kế hoạch kho báu này, đóng thùng tất cả tư liệu quan trọng lại, giấu kín vào một nơi bí ẩn, chờ đợi đến ngày Đông Sơn tái khởi* để dùng!”
* Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
“Thật ra...” Triệu Ngọc dừng một chút: “Ngoài sự thật rằng những thứ bị giấu kín không phải kho báu hoàng kim ra, hầu như những thứ khác đều không khác gì suy đoán lúc trước của chúng ta cả!”
“Kẻ địch vì muốn giữ chặt bí mật mà không tiếc giết chết binh sĩ chôn kho báu, cuối cùng chỉ còn vài quan cấp cao quan trọng là biết chuyện.”
“Để ghi nhớ vị trí chôn kho báu, bọn chúng còn dùng búp bê Nga và kính vạn hoa để chế tạo ra hai tấm bản đồ chôn kho báu. Chỉ khi chiếu kính vạn hoa vào búp bê Nga thì mới có thể biết được vị trí chôn kho báu chính xác!”
“Nhưng không ngờ tới khi rút quân, một viên đạn pháo đã vô ý bắn trúng một chiếc máy bay. Kết quả, vài tên quan lớn biết được việc này đều ở trên chiếc máy bay ấy, tất cả đều bỏ mạng qua đời. Cuối cùng, bọn chúng chỉ còn lại một kính vạn hoa!”
“Mọi người nói xem...” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Có phải là bất tri bất giác, dường như mọi thứ đều do ông trời sắp xếp hay không?”