“Ấy?” Miêu Khôn nghe ra ý khác trong lời nói của Triệu Ngọc, bèn không cụng ly với Triệu Ngọc nữa mà nghiêm túc nói rõ: “Ranh con, con đừng nghĩ bậy nha! Sanger Rove không phải loại người đánh quyền đê tiện như con nghĩ đâu, mà là quá trình chúng ta cần phải thực hiện bây giờ đó có hiểu không?”
“Chuyện này là làm cho người khác xem!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Thứ nhất ta cần tạo dựng danh tiếng cho con, không thể để bọn họ coi thường con rể Miêu Khôn này, cho rằng lần trước con đối chiến với Sanger Rove chỉ là ăn gian dùng mánh lới!
“Thứ hai, một vài người nhìn bên ngoài có vẻ như bạn, nhưng sau lưng lại ấn giấu dã tâm, hận không thể lật đổ ta, cho nên ta cần con giúp ta xây dựng danh tiếng! Để bọn họ biết ta có một cậu con rể đến cả quyền vương thế giới cũng phải nằm rạp!
“Cho nên...” Ông uống một ngụm rượu nói: “Đây vốn dĩ không phải là chuyện tiền bạc gì!”
“Đúng đúng đúng!” Triệu Ngọc phụ họa, cũng uống một ngụm sau đó hỏi: “Nhưng mà... có chuyện này con nghĩ mãi không ra, Sanger Rove dù gì cũng là quyền vương thế giới, sao anh ta lại tự hạ mình, cam tâm làm chuyện tự vả mặt thế này? Năm triệu cũng đâu nhiều lắm!”
“Hừ!” Miêu Khôn cười lạnh: “Đó là do con không biết hoàn cảnh hiện tại của cậu ta! Giờ cậu ta đã không còn phong độ của quyền vương thế giới năm đó nữa, ở quê nhà anh ta không chỉ nợ nần chồng chất, mà còn sắp phải ngồi tù! Vào lúc này anh ta có thể làm tất cả vì tiền!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu cười nói: “Cha vợ à, mới rồi cha bảo con biểu diễn khoa trương! Nhưng mà... kịch bản mà cha dựng ra cũng không phải hoàn hảo đâu nhỉ? Một chân thì đã ngất xỉu, có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Con nghĩ bọn con nên đấu mấy trăm hiệp nữa, trải qua một phen vật lộn sinh tử rồi mới phân thắng bại, như vậy không phải càng làm cho người ta tin hơn sao?”
“Chuyện này à...” Miêu Khôn nhíu mày: “Thật ra chuyện này ta cũng từng nghĩ tới, nhưng mà… hiệp càng nhiều thì sẽ càng dễ lộ, hơn nữa hôm nay dù sao cũng là ngày vui của các con, không tiện thấy máu đâu!”
“Với lại, ta lo lắng nếu kéo dài, sẽ làm cho cha mẹ con và Anh Anh qua đây, vậy chẳng phải hỏng chuyện rồi sao!”
“Đúng đúng đúng! Vẫn là cha suy nghĩ chu đáo, nào nào nào... con kính cha một ly!” Nói xong hai người cuối cùng cũng được cạn ly, ngửa cổ uống sạch.
“Đương nhiên...” Miêu Khôn rõ ràng đã uống hả hê rồi lại nói: “Qua chuyện này, ta cũng muốn con hiểu một đạo lý, tiền bạc vĩnh viễn nằm trong tay của người tạo ra quy tắc!”
“Cho nên, sau này nếu con gặp phải những chuyện tương tự, hãy nhớ kĩ lời của ta, nếu như con không phải người đứng đầu tạo ra quy tắc, như vậy dù cuộc mua bán này có lợi nhuận kinh người đến nhường nào, con cũng đừng tham dự vào hiểu chưa? Có thể đó là cái bẫy đã đặt sẵn cho con!”
“Cái này con hiểu, mười lần đánh bạc chín lần thua, cá cược hại người! Thật ra con ghét nhất đánh bạc đặt cược!” Triệu Ngọc lại tiếp tục rót rượu: “Cũng như những tên mua con thua, nhìn có vẻ như bọn họ đã thắng chắc, nhưng bọn họ đâu biết rằng Sanger Rove vốn dĩ không có khả năng thắng!”
“Đúng! Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ...” Miêu Khôn ý vị thâm trường nói: “So với tanh hôi mùi máu trên thương trường mà nói, con còn rất nhiều thứ phải học hỏi nữa!”
“Triệu Ngọc à... con nói đúng, là ta hơi nóng vội, con cứ ở Tổng cục Hình sự học hỏi kinh nghiệm trước, như vậy mới có lợi cho con!” Miêu Khôn nhận lấy ly rượu Triệu Ngọc đưa tới, chân thành nói: “Tương lai có cơ hội, ta sẽ dạy con sau!”
“Vâng, cha vợ yên tâm, con sẽ cố gắng làm thật tốt!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện rất hợp, muốn nâng ly uống thỏa thích thì đột nhiên ngoài cửa phòng thay đồ, vang lên tiếng quát giận dữ của cô Miêu.
“Cút ngay! Tôi biết bọn họ đang ở bên trong...”
“Đệch...” Vừa nghe thấy tiếng của Miêu Anh, Miêu Khôn nhất thời run sợ, buột miệng chửi thề.
Ông lập tức để ly rượu xuống, đang định chạy trốn, nhưng tốc độ của Miêu Anh quá nhanh, trong chớp mắt đã vọt vào phòng thay đồ.
“Được lắm! Hai người... hai người..” Miêu Anh nhất thời cũng không biết dùng từ gì để trách móc bọn họ, lập tức đi đến trước mặt mắng: “Tại sao cứ luôn như vậy? Con vừa chớp mắt thì hai người sẽ lại làm gì đó đúng không? Hai người đều coi lời nói của con là gió thoảng bên tai sao?”
“Chuyện... chuyện chuyện chuyện...” Miêu Khôn toát mồ hôi, vội vàng giải thích: “Anh Anh à, chuyện không phải như con nghĩ đâu, chuyện này... cậu ấy... cậu ấy cậu ấy cậu ấy...”
“Cha! Rốt cuộc cha đang nghĩ gì vậy?” Miêu Anh thất vọng giận dữ nói: “Chuyện tương tự sao lại để xảy ra lần hai? Hôm nay là ngày gì cha không biết sao? Sao lại để Triệu Ngọc lên đài? Tại sao Triệu Ngọc lại đánh thắng? Cha dám nói chuyện này không liên quan gì đến cha không?”
“Cha... Không phải... Không phải... Con nói nhỏ chút, nói nhỏ chút...” Miêu Khôn gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai, bất đắc dĩ đành phải đẩy Triệu Ngọc lên trước.
“Miêu Miêu à.” Triệu Ngọc vội khuyên can: “Em hãy nghe anh nói, chuyện không liên quan đến cha mình! Là tên ngoại quốc kia cứ muốn tìm anh báo thù, em đừng...”
“Triệu Ngọc!!” Vừa thấy Triệu Ngọc, Cô Miêu càng giận dữ hơn túm lấy cánh tay Triệu Ngọc quát to: “Em còn chưa tính sổ với anh nữa! Lời anh nói trước kia đều là giả dối sao? Anh có còn là con người không? Sao cứ thích đi liều mạng thế? Anh đã hứa với em thế nào, hả?”
Miêu Anh tức đến nỗi muốn phát khóc, Triệu Ngọc thấy thế vội đẩy cha vợ Miêu Khôn đi, xua tay nói: “Cha đi nhanh đi, ở đây để cho con xử lý, con khuyên cô ấy, đi mau đi mau...”
“Ừ! Ừ!” Miêu Khôn cầu được ước thấy, vội chui ra cửa hông chuồn mất.
“Triệu Ngọc! Anh làm em tức chết rồi, hu hu...” Miêu Anh gào thét thảm thiết, phát ra tiếng khóc nức nở.
Một giây, hai giây, ba giây...
Miêu Anh khóc gần mười giây, lúc này Triệu Ngọc mới búng tay nói với Miêu Anh: “Được rồi em yêu, đừng khóc nữa, cha em chắc đã đi xa rồi! Nghỉ ngơi chút đi!”
“Ừ...”
Nghe thế, Miêu Anh ừ một tiếng, lập tức thôi gào khóc, thay đổi trạng thái gào thét vừa rồi.
Sau đó, cô đưa tay cầm lấy chai rượu trên bàn trà, rót cho mình một ly.
“Sao rồi?” Triệu Ngọc đến trước mặt Miêu Anh, lòng đầy chờ mong hỏi: “Mua được chưa? Mua bao nhiêu?”
“Trời!” Miêu Anh uống một ngụm, nghe vậy liền vội nói: “Anh không biết, kèo cược mở muộn quá, anh lên đài rồi mới bắt đầu, suýt nữa là em không mua được! Quá nguy hiểm.”
“Hả? Vậy...” Triệu Ngọc căng thẳng.
“Nhưng cũng may, trong tay em có máy cược VIP, theo như lời anh, em mua tám trăm nghìn cược chọn anh thắng, ăn chênh một tám, cuối cùng trừ đi tiền cho nhà cái, lời chưa đến sáu triệu!”
“Ui chao!” Triệu Ngọc vội vàng ôm lấy Miêu Anh, hôn lên mặt cô hai cái.
“Anh này!” Miêu Anh đẩy Triệu Ngọc ra, oán giận trách: “Xem anh làm chuyện xấu hổ gì kìa, dám kiếm lời trên cha vợ anh, lại còn để con gái như em đi đặt tiền cược, anh nói, anh có ý đồ gì?”
“Đâu nói thế được, đâu nói thế được!” Triệu Ngọc vội vàng biện minh: “Anh nào dám kiếm lời trên cha vợ, mà là những người kia bị tiền làm mờ mắt, ai bảo dám khinh thường Triệu Ngọc anh, thà bỏ cả đống tiền cược để mua anh thua! Hừ!”
“Thật không? Nếu vậy sao anh không để em mua nhiều chút?” Miêu Anh trợn mắt.
“Vậy sao được! Cha em nhà cái lời tận tám triệu, nếu chúng ta mua nhiều hơn, thật sự là không có đạo nghĩa!” Triệu Ngọc nâng ly, cạn ly với Miêu Anh, bảnh chọe nói: “Triệu Ngọc anh là người chính trực đó!”
“Trời!” Miêu Anh lại trợn mắt.
“Thật ra có tiền hay không cũng chẳng sao, anh chỉ muốn cho cha em biết, tuy ông ấy đúng là gừng càng già càng cay, nhưng Triệu Ngọc anh cũng không kém cỏi đâu!”
“Ha ha ha... nào...” Nói xong, Triệu Ngọc đưa cánh tay cầm ly rượu vòng qua cánh tay Miêu Anh, cười nói: “Em yêu... hôm nay là ngày vui lớn của chúng ta, uống ly rượu giao bôi nào…”