Dù sao cấp bậc và thân phận Triệu Ngọc đều ở đây, nếu hắn đã báo cảnh sát, Hùng Văn Đống sao có thể không coi trọng?
Không qua bao lâu, hơn mười chiếc xe cảnh sát bao vây đạo quán của đại sư Trương, trừ vợ chồng đại sư Trương và Từ Lộ ra thì cảnh sát cũng đã tóm gọn đồng bọn của ông ta.
Điều khiến Triệu Ngọc thấy hơi giật mình là đội ngũ của đại sư Trương nhìn qua có vẻ không lớn lắm, nhưng không ngờ chỉ tính người hỗ trợ thôi cũng có tận mười bốn người!
Thủ đoạn khoa học kỹ thuật mà mấy người này sử dụng phía sau càng khiến người ta tặc lưỡi, thậm chí có thể so sánh với đoàn ảo thuật chuyên nghiệp!
Nhìn đại sư Trương đeo còng tay, cúi đầu bị cảnh sát dẫn đi, Triệu Ngọc vội vàng căn dặn với các nhân viên cảnh sát phụ trách vây bắt, bảo bọn họ canh chừng kĩ vị đại sư này, nếu khẩu cung của ông ta thật sự có thể trợ giúp được cho vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu thì mình có thể sẽ quay về tìm ông ta!
Phút cuối cùng, Triệu Ngọc lại nhỏ nhẹ nói bên tai đại sư một câu: “Đại sư à, đừng mèo lại hoàn mèo! Tuyệt chiêu biến thành ma quỷ này của tôi là tuyệt kỹ gia truyền, ai cũng không biết!”
“Cho nên, lát nữa ông nói với nhóm người của ông sau khi vào Cục Cảnh sát thì chỉ nói hành vi phạm tội của các người thôi! Chuyện tôi biến thành ma quỷ thì đừng nói ra!”
“Nếu ai dám tiết lộ tuyệt kỹ gia truyền của tôi ra ngoài, hừ hừ...”
Nhìn thấy hai mắt Triệu Ngọc mở to, đại sư Trương nhất thời giật mình, vội vàng vỗ ngực thề độc.
Có điều trên thực tế, Triệu Ngọc cũng không sợ bọn họ để lộ tin tức, bởi vì hắn đã sử dụng mệnh lệnh hacker xóa bỏ đoạn video hắn biến mặt trong camera, không ai có thể điều tra được.
Hơn nữa, đám người đại sư Trương chỉ cho là hắn sử dụng loại đạo cụ nào đó để giả ma, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Còn hai cô gái xinh đẹp bị dọa ngất kia, thích nói cái gì thì nói cái đó! Có ai tin tưởng lời nói của bọn họ chứ?
Như vậy cả đội lừa gạt của đại sư Trương đã bị bắt, Triệu Ngọc cảm thấy cũng không tệ, ít nhất thông qua việc này hắn đã tìm được vài phương hướng để phá vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu.
Vì thế, hắn lập tức gọi điện thoại cho Miêu Anh, để cô tìm người tương ứng với ngày sinh tháng đẻ trong những người đã tử vong, xem thử có thể có kết quả gì mới không?
Tuy Miêu Anh không biết chuyện Triệu Ngọc giả ma, nhưng nghe thấy đề nghị của Triệu Ngọc cũng cảm thấy rất có lý, mau chóng đi tìm kiếm một lần nữa...
“Ài!” Lúc này, cậu cảnh sát trẻ đi cùng Triệu Ngọc đứng ở cửa đạo quán nói: “Không thể ngờ, thật không thể ngờ! Bọn họ lại là một đám người chuyên lừa đảo! Uổng công tôi còn là một cảnh sát! Vậy mà lại tin tưởng không nghi ngờ gì... Thật hổ thẹn, hổ thẹn quá!”
“Ha ha...” Hùng Văn Đống đứng bên cạnh nói: “Sao rồi? Tôi đã nói rồi mà! Nếu đại sư Trương này thần kỳ như vậy thật thì sớm đã tính ra được kiếp nạn hôm nay của ông ta rồi nhỉ? Còn ngây ngô ở lại chờ bị bắt sao?”
Nhìn thấy Triệu Ngọc nói chuyện điện thoại xong đi tới, Hùng Văn Đống lập tức cao giọng nói như nịnh hót: “Lại còn dám xưng là đại sư xem tướng! Ngay cả Triệu đại thần thám liên tục phá vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma của chúng ta cũng không biết! Đệch!” Hùng Văn Đống mỉm cười: “Hôm nay ông ta xui xẻo vậy cũng coi như đáng!”
“Đúng đó, đúng đó!” Cậu cảnh sát trẻ cũng phụ họa: “Cảnh sát Triệu đúng là kiến thức phong phú, hỏa nhãn kim tinh! Chỉ cần liếc sơ là đã biết được thủ đoạn nham hiểm của bọn họ! Nếu như là tôi thì chắc sẽ bị lừa đến táng gia bại sản luôn!”
Nghe thấy hai đồng chí cảnh sát khen, bỗng nhiên Triệu Ngọc cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tuy chén trà của đại sư Trương bị thuốc giải độc tàng hình của hắn hóa giải, nhưng dù sao trước đó hắn cũng đã bận rộn đến nỗi hai ngày một đêm chưa được chợp mắt, giờ phút này đã đạt tới cực hạn, rất muốn nhanh chóng lên giường ngủ một giấc cho đã mắt.
Nhưng mà không được!
Bởi vì tìm được phương hướng phá án mới, hắn còn rất nhiều công việc cần phải xử lý. Trên đường được bọn Hùng Văn Đống chở về đại đội cảnh sát hình sự Vũ Thanh, hắn liên tiếp gọi hơn mười cú điện thoại, bắt đầu khua chuông gõ mõ sắp xếp nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính trong đó là mau chóng tìm ra vị đại sư viết tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ kia, chỉ cần tìm ra người này thì vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu sẽ được phá!
Cùng lúc đó, hắn cần phải phái người đi tìm kiếm mục tiêu dựa theo danh sách đại sư Trương viết ra!
Mặt khác còn cần điều tra thăm viếng một vài ông chủ lớn, đi thăm dò về những thầy phong thủy không muốn người đời biết tới...
Việc đầu tiên thì còn khá đơn giản, có danh sách trong tay thì không sợ họ chạy mất, cho nên chỉ cần để cho Nhiễm Đào dẫn người đi điều tra theo trình tự chính quy, điều tra từng người là được.
Nhưng việc thứ hai đề cập đến vấn đề riêng tư, nếu mạo muội phái người đi điều tra trực tiếp, chẳng những sẽ khiến mấy ông chủ lớn kia phản cảm mà không điều tra được gì, còn có khả năng sẽ bứt dây động rừng.
Bởi vậy người phụ trách chuyện này chắc chắn phải là một nhân viên cảnh sát đầu óc linh hoạt, hơn nữa có chút thủ đoạn mới được.
Mới đầu, Triệu Ngọc muốn tự mình đi, nhưng mình phải ở lại núi Vũ Thanh để chủ trì đại cục, cho nên về việc chọn người đi này có vẻ hơi khó.
Nghĩ một hồi, cuối cùng Triệu Ngọc quyết định, chuyện này để cho Thôi Lệ Châu đi làm là thích hợp nhất!
Dù sao cô ta cũng từng là một nữ phi tắc, biết rất nhiều nguyên tắc trong giang hồ, hơn nữa hành tung bí ẩn, người cũng thông minh. Để cho cô ta điều tra mấy thầy phong thủy thích giấu mình thì hiển nhiên là lựa chọn ổn thỏa nhất!
Tuy nhiên... Vụ án bảo tàng vừa mới kết thúc không lâu, Triệu Ngọc có hơi lo lắng cho an toàn của Thôi Lệ Châu, nhưng dù sao nhiệm vụ lần này là công vụ, hắn có thể phái nhân viên cảnh sát tại địa phương đến bảo vệ cô ta.
Hơn nữa, lúc trước Triệu Ngọc cũng từng lắp một quả cầu tránh nguy hiểm trên người Thôi Lệ Châu, chắc sẽ không có băn khoăn gì quá lớn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho Thôi Lệ Châu, ra chỉ thị cho cô ta và gửi hết tài liệu có liên quan cho cô ta.
Sau khi Tiểu Thôi nghe lệnh, chẳng những không có bất mãn gì, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, nghiêm túc đảm bảo với Triệu Ngọc nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tìm kiếm thầy phong thủy bí ẩn này ra không chừa một người nào!
Phù...
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, lúc này Triệu Ngọc mới thoáng thở dốc một hơi.
Hôm nay là một buổi tối trăng sáng trời trong, hắn nhìn quẻ “Càn Cấn” trong giao diện của hệ thống, trước mắt còn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Quẻ “Càn” tạm thời không nghĩ tới, chỉ đơn giản nói về quẻ “Cấn” đại diện cho tiến triển của vụ án, Triệu Ngọc dường như cảm thấy, hắn cách chân tướng của vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu đã càng ngày càng gần!
Tuy vụ án này vô cùng kỳ lạ, khó bề phân biệt, nhưng hắn vẫn cho rằng vụ án này cũng không phức tạp bằng vụ án thi thể nữ không đầu hoặc vụ án ác ma!
Có vẻ như... Phương pháp phá giải câu đố thật ra đã bày sẵn trước mắt mình, chỉ là hắn vẫn chưa phát hiện ra mà thôi!
Có lẽ... Chính vì vụ án quan tài treo đã đầy vẻ thần bí, cho nên mới khiến mình bỏ sót điều gì đó đúng không nhỉ?
Vừa nghĩ như vậy, Triệu Ngọc càng không ngủ được.
Hắn ngồi trên xe đang lắc lư cố gắng suy nghĩ, muốn phân tích vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu này càng tỉ mỉ tinh tế hơn nữa.
Hắn cho rằng cả vụ án này nhìn có vẻ khó bề phân biệt, nhưng trong đó cũng chỉ có ba vấn đề khó mà thôi.
Chỉ cần phá ba vấn đề khó này thì cả vụ án sẽ được phơi bày:
Thứ nhất, mục đích của kẻ tội phạm để thi thể vào trong quan tài là gì?
Thứ hai, thi thể có từ đâu?
Thứ ba, làm sao để thi thể lên trên?
Vấn đề khó đầu tiên dường như đã được phá thông qua việc hôm nay biến thành ma quỷ, rất có khả năng có người muốn lợi dụng quan tài treo sao Bắc Đẩu để kéo dài sinh mệnh cho mình!
Như vậy... Hai vấn đề khó khăn sau thì phải phá giải như thế nào đây?