Cuồng Thám

Chương 1200: Chương 1200CUỐI CÙNG CŨNG XUẤT HIỆN RỒI!





“Ai ôi, tôi đang bảo sao lại nghe thấy gần như vậy chứ!”

Triệu Ngọc bên này còn đang nói chuyện điện thoại với Hùng Văn Đống, nhưng Hùng Văn Đống lại bỗng nhiên xuất hiện ở một góc khác của hành lang và vẫy tay với Triệu Ngọc.

Hóa ra, đại đội cảnh sát hình sự huyện Vũ Thanh tổng cộng chỉ có một tòa nhà nhỏ hai tầng, phòng giải phẫu lại ở ngay tầng một, cho nên Hùng Văn Đống vừa về đến là thấy Triệu Ngọc và Cao Phát Tài ngay.

Vì thế, anh ta nhanh chóng để điện thoại xuống, chạy đến trước mặt Triệu Ngọc và Cao Phát Tài, hưng phấn mà nói: “Cảnh sát Triệu, đúng là trên thuyền có vấn đề!”

“Vừa rồi, bên người chèo thuyền truyền tin về, có một bác lái đò nói rằng một buổi tối hơn nửa tháng trước, bọn họ lái một con thuyền chở hàng, bị tuần cảnh ngăn cản ở Phan Gia Loan của sông Bạch Sa!”

“Tuần cảnh hoài nghi trên thuyền hàng của bọn họ có giấu hàng cấm, nên đã điều tra hơn hai tiếng đồng hồ mới cho đi!”

“Hả? Tuần cảnh trên nước?” Triệu Ngọc nhíu mày.

“Đúng đó!” Hùng Văn Đống nói: “Không phải rất kỳ quái sao? Tôi tra xét một phen, lúc con thuyền kia bị cảnh sát đường thủy chặn lại thì đúng vào ngày Bạch Lãng trộm thi thể Tô Lan!”

“Chuyện này...” Triệu Ngọc đã hơi hiểu ra, nhưng lại hiểu chưa hoàn toàn. Mà Cao Phát Tài ở bên cạnh đã hoàn toàn rối bời rồi.

“Nếu như có nhiệm vụ tra tìm hàng cấm, bình thường sẽ tiến hành điều tra mấy con thuyền trên bến tàu, chứ ở trên mặt sông mà lại đột nhiên có hai cảnh sát đường thủy không biết nhảy từ đâu ra, thật sự khiến người ta thấy khả nghi!” Hùng Văn Đống hơi đắc ý vỗ ngực nói: “Không phải tôi ‘nổ’ đâu, chứ lão Hùng tôi là người có nhiều bạn bè trong giới cảnh sát nhất ở vùng núi Vũ Thanh này đấy!”

“Tôi đã hỏi thăm hết rồi, bên đại đội chuyên bắt hàng cấm kia vốn dĩ không có nhiệm vụ kiểm tra đột ngột gì hết, cho nên nhóm người kia chắc chắn là giả!”

“Ra thế.” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng hiểu ra: “Nói cách khác, chúng ta đã rõ vì sao tội phạm thực hiện vụ án quan tài treo lại không lo lắng bị thuyền hàng qua lại phát hiện! Bọn chúng đã sớm sắp xếp người chặn hai đầu sông ngay khúc sông xảy ra vụ án!”

“Đúng! Đi qua Phan Gia Loan thì cách quan tài treo sao Bắc Đẩu kia không xa đâu!” Hùng Văn Đống nói: “Những kẻ giả làm cảnh sát đường thủy đó chắc chắn là cùng một bọn với tội phạm trong vụ án quan tài treo!”

“Cũng đúng!” Triệu Ngọc gật đầu thở dài: “Ngay cả quan tài treo sao Bắc Đẩu mà cũng dám động vào, thật là danh tác! Cho nên... phái người giả mạo cảnh sát đường thủy cũng chẳng có gì lạ!”

“Vậy...” Pháp y Cao cũng đã hiểu ra, vội hỏi: “Nếu như vậy thì chắc là tội phạm lợi dụng thuyền chở hàng, bỏ thi thể vào quan tài treo hả? Vậy... Thuyền thì sao? Tìm được không?”

“Tìm ra rồi!” Hùng Văn Đống vội vàng gật đầu trả lời: “Đương nhiên tìm được, chẳng những tìm được, mà còn vô cùng rõ ràng nữa đấy!”

“Hả? Vậy còn lề mề cái gì? Nói mau!” Triệu Ngọc thúc giục.

“Bác lái đò bị cảnh sát đường thủy giả chặn lại hỏi chuyện ấy nói, thuyền của bọn họ đi ngược dòng lên.” Hùng Văn Đống nói: “Sau khi cảnh sát đường thủy cho đi, bọn họ tiếp tục chạy hướng Bắc dọc theo đường sông, mới vừa đi chưa được bao lâu thì gặp một thuyền hàng của công ty Vân Hải đi hướng ngược lại!”

“Công ty Vân Hải?” Triệu Ngọc lặp lại một câu, cảm thấy hình như mình từng nghe thấy danh từ này ở đâu đó.

“Thuyền? Thuyền như thế nào?” Pháp y Cao bỗng nhiên nổi hứng thú.

“Tôi có ảnh, qua đây...” Nói xong, Hùng Văn Đống bật di động, mở một tấm ảnh ra và giới thiệu: “Trên thuyền của bác lái đò có camera, đây là ảnh chụp màn hình video clip ngay lúc đó!”

“Nếu chúng tôi đoán đúng, thì nhất định là con thuyền này có vấn đề rồi!”

“Là chiếc thuyền này sao?” Triệu Ngọc nhìn thấy trên ảnh là một con thuyền chở hàng trông hết sức bình thường, còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của mình một chút, vội hỏi: “Con thuyền này đâu có dấu hiệu gì, sao mọi người biết là thuyền của công ty Vân Hải?”

“Hửm? Cái gì mà công ty Vân Hải?” Hùng Văn Đống vò đầu nhớ lại, lúc này mới giật mình nói: “Ối... Xấu hổ quá, tôi nói nhầm rồi, không phải công ty Vân Hải mà bây giờ là tập đoàn Vân Hải rồi!”

“Cảnh sát Triệu à!” Anh ta vội vàng chỉ vào thuyền hàng trong ảnh, nói: “Anh là người phương Bắc, có lẽ không biết, nhưng mà tập đoàn Vân Hải trong phạm vi tỉnh Phúc Lai chúng tôi thì đúng là không ai không biết không người không hiểu!”

“Ừm, tôi cũng có nghe nói qua!” Pháp y Cao phụ họa nói: “Hình như... là làm vận chuyển đường biển đúng không? Trước kia, hình như tôi có xem quảng cáo rồi!”

“Đúng! Nhưng mà...” Hùng Văn Đống hớn hở nói: “Trước kia, tập đoàn Vân Hải đúng là lập nghiệp dựa vào vận tải đường sông đấy!”

“Thập niên chín mươi của thế kỷ trước, công ty đó làm ăn tốt lắm, lúc ấy, vận tải đường thuỷ mấy con sông lớn trong địa phận tỉnh Phúc Lai đều được công ty bọn họ nhận thầu, kiếm được số tiền rất lớn, đúng là phát tài rồi!”

“Sau này, bởi vì đường cao tốc từ từ phát đạt, nên việc vận tải đường sông cũng chậm rãi đi xuống, cho nên tập đoàn Vân Hải lại đưa mắt về phía vận chuyển đường biển rộng lớn, từ từ chuyển mình thành công ty vận chuyển đường biển lớn nhất Đông Nam hôm nay!”

“Hơn nữa, không chỉ vận chuyển đường sông và đường biển mà bọn họ còn kinh doanh nhiều công ty bất động sản và một vài sản nghiệp với các loại hình khác nhau, ở trong tỉnh Phúc Lai này, phải nói là nổi tiếng ầm ầm!”

“Cho nên, tuy trên thuyền không có ký hiệu, nhưng người thường xuyên chạy thuyền giống như bác lái đò chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay!” Anh ta lại chỉ chỉ bức ảnh: “Bọn họ nói vậy thì con thuyền này chắc chắn là của tập đoàn Vân Hải, không thể sai dược!”

“Tập đoàn Vân Hải...” Triệu Ngọc lẩm bẩm: “Chúng ta từng đoán, trong vụ án này có liên lụy đến một siêu phú hào, chẳng lẽ...”

“Đúng rồi, kỹ sư Vương vừa nãy có tìm anh không?” Hùng Văn Đống lại nói: “Tôi đã cho anh ta xem qua video từ camera trên thuyền, anh ta nói mạn con thuyền này có dấu vết sửa chữa rõ ràng, anh ta hoài nghi rằng dưới thuyền đã dùng một loại trang bị thổi phồng nào đó, như vậy là có thể khống chế trọng lượng quá lớn của thân tàu rồi!”

“Anh lại xem nơi này...” Anh ta lại chỉ vào ảnh chụp, nói: “Anh hãy xem phần sau của con thuyền, có chỗ cao cao bị vải bạt che lại...”

“Kỹ sư Vương cho rằng, phía dưới vải bạt chắc là thang xe cứu hỏa mà chúng ta từng đoán lúc trước!”

“Cái gì? Thang xe cứu hỏa?” Pháp y Cao kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Một chiếc thang xe cứu hỏa có thể lên cao đến bốn mươi mét, làm sao có thể nhỏ như vậy?”

“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ, vội vàng hỏi pháp y Cao: “Sao vậy, ông còn hiểu biết về thang xe cứu hỏa cơ à, lão Cao?”

“Hiểu biết thì không hẳn!” Cao Phát Tài trịnh trọng nói: “Nhưng mà nếu tôi là tội phạm thì tôi sẽ không lựa chọn dùng thang xe cứu hỏa đâu!”

“Hả? Vì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Bởi vì nếu so sánh thì vẫn còn có công cụ khác có lợi ích thực tế hơn!” Cao Phát Tài cẩn thận nói: “Thang xe cứu hỏa là chuyên dùng để cứu viện trên cao, bởi vì tính chất công việc nên giá trị chế tạo rất cao, hơn nữa con đường đạt được chỉ có một, cho dù có tiền cũng không mua được!”

“Nhưng mà, nếu là xe vận tải lắp thang của công ty chuyển nhà thì đơn giản hơn nhiều!”

“Cái gì? Xe vận tải lắp thang?” Triệu Ngọc và Hùng Văn Đống đồng thời sửng sốt.

“Đúng vậy!” Cao Phát Tài nói: “Sao vậy? Mọi người chưa từng nhờ tới công ty chuyển nhà à? Bây giờ nhà tầng ở thành phố lớn được thiết kế như tổ chim bồ câu vậy, thang máy cũng nhỏ ơi là nhỏ, có rất nhiều đồ dùng gia đình rất lớn không thể đặt vừa vào thang máy, cũng không vào được cửa, cho nên... Công ty chuyển nhà phải dùng loại xe này để chuyển đồ vào trong nhà khách!”

“Ái chà chà.” Triệu Ngọc và Hùng Văn Đống đồng thời gật đầu: “Xem ra, người sống ở thành phố lớn đúng là khác biệt!”

Triệu Ngọc sống ở Tần Sơn, Hùng Văn Đống sống ở Vũ Thanh, vốn không phải nơi có nhiều tòa cao ốc, đương nhiên chưa từng thấy dụng cụ tiên tiến thế này.

“Mau chóng, thuận tiện, mà lại vật đẹp giá thấp!” Cao Phát Tài giới thiệu: “Mấy trăm nghìn là có thể mua một chiếc xe vận tải lắp thang cao đến hai mươi tám mét rồi!”

“Hả? Hai mươi tám mét... Hình như không được đâu?” Hùng Văn Đống lắc đầu: “Quan tài treo cao nhất là bốn mươi mốt mét, kém cũng hơi xa đấy?”

“Ừm.” Cao Phát Tài gật đầu: “Vậy thì đến nhà xưởng đặt làm là được! Mỗi khi lên cao một mét, giá trị chế tạo cũng sẽ lên cao không ít!”

“Tổ trưởng Triệu, nhà xưởng chế tạo cũng không nhiều, loại đặt làm đặc biệt này chắc là rất dễ điều tra!”

“Hiểu rồi, tôi sẽ bảo Tăng Khả điều tra ngay!” Triệu Ngọc cầm di động, định gọi điện thoại cho Tăng Khả nhưng lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vội vàng hỏi Hùng Văn Đống: “Đúng rồi, chủ tịch của tập đoàn Vân Hải... là ai vậy?”

“Lâm... Lâm cái gì nhỉ? Xem đầu óc của tôi này, rõ ràng sắp ra khỏi miệng rồi mà không tài nào nghĩ ra...” Hùng Văn Đống hung hăng vò tóc, cố nhớ lại: “Dù sao... là một người phụ nữ!”

“Hả? Nữ à?”

Triệu Ngọc lấy điện thoại ra, tự tra tìm.

Kết quả có tin tức rất nhanh, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Vân Hải đúng là phụ nữ, tên là Lâm Triêu Phượng!

“Ôi trời ơi!”

Ai ngờ, lúc nhìn thấy tên thì không sao, mà lúc Triệu Ngọc nhìn tuổi tác của người ta thì lại bỗng dưng hét lên một tiếng, suýt nữa đánh rơi di động.

“Sinh ngày 15 tháng 2 năm 1952 à!” Triệu Ngọc nói: “Đó là ngày 20 tháng 1 năm âm lịch đó, ha ha ha! Lần này không thể chạy thoát rồi! Người có ngày sinh tháng đẻ trên giấy vàng cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!”