Cuồng Thám

Chương 1208: Chương 1208BỊ MA ÁM





“Tuyệt đối không thể nào!” Diêu Hồng nói với Triệu Ngọc: “Chủ tịch Lâm sống rất tốt, đang yên đang lành cầu sống lâu làm gì? Thường ngày bà ta ăn chay niệm Phật, thuận theo ý trời, lúc trò chuyện với tôi cũng thường nhắc tới đề tài liên quan tới sau khi qua đời.

“Bà ta nghĩ rất thoáng, cho nên mới quyên góp rộng rãi, siêng năng làm từ thiện, đã không xem trọng vấn đề tiền bạc nữa rồi!

“Với lại...” Đại sư Diêu vươn tay vuốt râu, dáng vẻ gầy gò như củi: “Nửa tháng trước tôi mới giúp bà ta xem tướng, không hề nghe nói bà ta nói có bệnh nặng gì? Chứ đừng nói gì tới bệnh nan y, nếu như thật sự mắc phải bệnh nan y thì trạng thái chắc chắn sẽ có điều khác lạ!

“Đúng rồi, còn nữa, còn nữa...” Đại sư Diêu tiếp tục đưa ra lý do của ông ta: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu tà dị như vậy cho dù chủ tịch Lâm muốn nhúng tay vào thì chắc chắn cũng sẽ tới hỏi tôi, không thể nào lại liều lĩnh như thế được. Nhưng mà tôi chưa từng nghe thấy bà ta nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan tới quan tài treo cả!”

“Ồ...”

Hai hàng chân mày Triệu Ngọc nhíu chặt lại, không ngờ rằng tất cả những suy đoán trước đó của mình lại hoàn toàn sai lầm.

“Thuật yếm thắng...” Triệu Ngọc suy nghĩ hỏi: “Có phải giống như trong phim ảnh hay diễn có người dùng một con búp bê vải đâm kim vào, sau đó một người khác sẽ đau đớn đến mức lăn lộn dưới đất, giống như thật sự có một cây kim đang đâm vào người đó không vậy?”

“Đúng vậy, nhưng mà loại thuật Yếm Thắng lên búp bê vải chỉ là cấp thấp, mê tín dị đoan, vốn không có căn cứ khoa học!” Đại sư trả lời.

“Ái chà, vậy còn quan tài treo sao Bắc Đẩu thì sao?” Triệu Ngọc giang tay ra khoa tay múa chân: “Quan tài treo sao Bắc Đẩu lại có căn cứ khoa học hay sao?”

“Ừm...” Sắc mặt đại sư không được tốt, thản nhiên nói: “Dựa trên học thuyết chủ nghĩa duy vật biện chứng thì đương nhiên là không có quy luật khoa học rồi! Nhưng nếu xét trên phương diện phong thủy, Kinh Dịch, bát quái thì hình như... cũng rất mơ hồ!”

“Đệch...” Triệu Ngọc bị đại sư chơi xỏ một phen.

“Vâng vâng...” Đại sư vội lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc nói: “Tóm lại tà thuật hại người là ở con tim! Những cô gái đó không phải tự sát thì là chết đột ngột, oán khí nặng nề!

“Đa số cư dân ở Phúc Lai đều hết lòng tin tưởng vào hỏa táng. Thật ra thì cũng có ý nghĩa là cầu siêu cho những linh hồn đã chết, tiêu trừ oán hận của người đã mất! Mong muốn mọi người có thể hóa giải oán hận của người thân!

“Cậu suy nghĩ đi…” Đại sư Diêu giải thích: “Đặt những cô gái có oán hận sâu nặng này vào trong quan tài rõ ràng là có ý muốn niêm phong oán khí!

“Vả lại, hành động kẹp ngày sinh tháng đẻ của chủ tịch Lâm lên người cô gái không phải là giúp dẫn đường cho tà sát, để cho chủ tịch Lâm chết đột ngột sao!”

“À...” Triệu Ngọc tự nhủ với bản thân: “Thảo nào, không liên quan đến việc là trinh nữ hay không là trinh nữ! Chỉ cần là oán hận của người chết thôi, thật là quái lạ!”

“Ái chà...” Đại sư Diêu lại vuốt râu, rồi lại vỗ tay, gương mặt tràn đầy thất vọng: “Nếu như sớm biết chuyện quan tài treo thì tốt rồi! Hồi đó sư phụ truyền cho tôi một quyển ‘Bùa chú hàng ma phục yêu’, tôi đã cố gắng khổ luyện nhiều năm nhưng không có đất dụng võ!”

“Bây giờ, vất vả lắm mới bắt được cơ hội tốt như thế này, có thể phá giải tà sát của thuật Yếm Thắng siêu cao cấp như vậy cho chủ tịch Lâm là đã có thể kiếm được một khoản lớn rồi! Nhưng tiếc là...”

“Bà nội gấu...” Triệu Ngọc đổ mồ hôi, vị đại sư này khi thì nghiêm túc, khi thì đùa cợt, đúng là đóa hoa kỳ lạ trong giới phong thủy.

“Cậu cảnh sát, tôi biết cậu không tin chuyện này, thật ra thì... Tôi cũng không tin lắm!” Đại sư Diêu bật ra lời lẽ thô tục: “Nhưng con người đều có thất tình lục dục, ai cũng mong muốn tìm kiếm một sự cân bằng trong lòng. Cho nên mới có đám thuật sĩ như chúng tôi đây.

“Nhưng trên thực tế thì oán hận được sinh ra từ tâm, mỗi người đều không giống nhau. Có người cầu bình an, mong phú quý cho bản thân là điều dễ hiểu; nhưng cũng có người cầu điềm xấu cho người khác, mong người khác chết đi, mà những thứ này cũng là chuyện mà chúng ta đã thấy nhiều mà thành quen rồi!

“Chúng ta hy vọng tất cả con người đều hướng thiện, hy vọng mỗi người đều gặp điều tốt lành, nhưng dù sao thì hy vọng vẫn chỉ là hy vọng, bởi có rất nhiều chuyện chúng ta không thể kiểm soát được! Đây chính là đạo lý tôi vẫn luôn nhấn mạnh khi livestream, cũng chính là nguyên nhân vì sao mà mỗi khi livestream tôi luôn nhận được nhiều hỏa tiễn!”

“Thật ra thì thuật sĩ cũng là người, cũng có sự tham lam và nghiệp chướng của mình, cho nên mới xuất hiện nhiều tên lừa đảo như vậy! Ừm...” Đại sư Diêu chỉ vào cái chân què của mình nói: “Giống như tôi vậy, chỉ có chờ đến khi bị người ta đánh gãy chân mới có thể hiểu ra đạo lý này!

“Nhưng chân của những người khác đều lành lặn cho nên bọn họ mới luôn bị ma quỷ ám mãi, cho đến khi không thể dừng lại được nữa!”

“Ừm...” Triệu Ngọc như đã hiểu ra được gì mà gật đầu, lúc này mới chắp tay về phía đại sư Diêu: “Đại sư nói rất hay, tại hạ xin nhận chỉ bảo của ngài!”

“Khách sáo, khách sáo!” Đại sư Diêu vội đáp lễ: “Bây giờ đã biết vì sao chủ tịch Lâm cứ thích tới chỗ của tôi rồi đúng không!”

“Bây giờ nghĩ lại mới thấy câu nói đầu tiên của đại sư đúng là linh nghiệm thật! Ông và tôi đúng là có duyên mà!” Triệu Ngọc khen một câu, tiếp tục đi vào chủ đề chính: “Nếu đại sư phân tích đúng, vậy thì xin ông góp ý giúp tôi, người có ý nghĩ muốn hại chết chủ tịch Lâm sẽ là ai?”

“Hai người!” Không ngờ là trong lòng đại sư Diêu đã sớm có đáp án, Triệu Ngọc vừa hỏi như vậy thì ông ta đã lập tức giơ hai ngón tay lên: “Một là bạn trai của chủ tịch Lâm; Hai là em trai ruột của bà ta! Người mà tôi có thể nghĩ tới chỉ có hai người này thôi!”

“Hả?” Triệu Ngọc lại chắp tay lần nữa: “Mong được chỉ bảo!”

“Được!” Đại sư Diêu thẳng thắn trả lời, rồi sau đó nhỏ giọng hỏi một câu: “Ừm... Ừm... Chuyện hỏa tiễn của tôi...”

“Cái gì mà hỏa tiễn chứ! Có thể giúp tôi phá vụ án thì tặng du thuyền cũng còn được!” Triệu Ngọc sảng khoái búng tay.

“Không được đâu, cậu mới vừa nói mười cái hỏa tiễn mà, mười cái hỏa tiễn còn đắt hơn cả du thuyền nữa đó!” Đại sư Diêu bấm ngón tay tính toán.

“Mười cái du thuyền được rồi chứ?” Triệu Ngọc sắp không còn lời nào để nói nữa rồi.

“Được, được, được!” Đại sư Diêu vội xắn tay áo lên rồi nói: “Bạn trai của chủ tịch Lâm tên là Thôi Nhất Văn, nhỏ hơn chủ tịch Lâm hai mươi sáu tuổi, là một diễn viên ngôi sao hết thời, hai người qua lại được năm, sáu năm!”

“Chủ tịch Lâm đã từng nhờ tôi xem chữ cho Thôi Nhất Văn chừng mấy lần, dựa vào biểu hiện của quẻ văn cho thấy thì người này chỉ có mẽ ngoài, tình ý giả dối. Cho nên chủ tịch Lâm vẫn luôn không dám đăng ký kết hôn với cậu ta, lo lắng cậu ta chỉ vì tài sản!”

“Vì chuyện này mà hai người nảy sinh mâu thuẫn, đã từng chiến tranh lạnh một thời gian rất lâu.” Đại sư Diêu nói: “Cho nên người này có thể là vì yêu sinh hận, làm ra những chuyện quá đáng!”

“Người thứ hai là em trai ruột của chủ tịch Lâm tên Lâm Thừa Nghiệp. Ông ta là em trai ruột duy nhất của chủ tịch Lâm, hiện đang quản lý hầu hết các công ty của tập đoàn Vân Hải, ông ta là phó chủ tịch.

“Quan hệ giữa hai chị em vốn khá tốt nhưng từ sau khi chủ tịch Lâm qua lại với bạn trai thì hai người đã không thể tránh khỏi trở mặt với nhau!” Đại sư Diêu nói: “Chủ tịch Lâm có bệnh khó nói, đã kết hôn hai lần rồi nhưng vẫn không có con cái!”

“Nếu như chủ tịch Lâm có chuyện gì bất trắc thì theo lẽ cả gia tộc sẽ được về tay của Lâm Thừa Nghiệp.”

“Nhưng mà... Tự dưng từ đâu xuất hiện bạn trai, mọi thứ lập tức trở thành khó mà biết trước được!” Đại sư Diêu phân tích nói: “Cho nên Lâm Thừa Nghiệp cũng có thể làm ra chuyện xấu này!

“Mà hai người này đều là người thân thiết với chủ tịch Lâm, cho nên cũng khá dễ dàng để lấy được ngày sinh tháng đẻ mà tôi viết cho chủ tịch Lâm. Tôi đề nghị các cậu vẫn nên điều tra kĩ hai người này một chút!”

“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Một người là bạn trai, một người là em trai ruột, không biết rốt cuộc người bị ma ám là ai!?”