Cuồng Thám

Chương 1213: Chương 1213ĐÂY LÀ VÉ AI MUA?





Đến tận khi mấy người Triệu Ngọc đi tới bến tàu, sau đó đổi sang ngồi ca nô cảnh sát chạy về hướng du thuyền của Lâm Thừa Nghiệp, mà trong lòng Triệu Ngọc vẫn còn sợ hãi.

Nhớ lại lúc trước, ngay tại khoảnh khắc chiếc xe chở hàng đột nhiên xuất hiện đúng là đã khiến hồn của hắn như sắp lìa khỏi xác rồi! May mà hắn vẫn luôn tập trung lái xe chứ nếu không thì thật sự đã có khả năng bị xe chở hàng đâm trúng rồi.

Đại sư Diêu này... Xem bói chuẩn thật đấy!

Hắn thầm nói trong lòng, nếu người này thật sự là thế ngoại cao nhân thì có phải sau này hắn có thể đi tìm ông ta giải giúp mình một ít quẻ văn mà hệ thống Kỳ Ngộ đưa ra không?

Triệu Ngọc nhớ mang máng là sau khi hắn nhập hai chữ “Khôn Càn” vào thì đại sư Diêu đã từng nói cái gì mà Khôn là đất, Càn là vàng.

Trước đây, Triệu Ngọc chỉ nghĩ tới công dụng của từng quẻ văn thôi, lại bỏ quên một ít ý nghĩa khác rồi. Nếu đại sư tính chính xác như vậy thì có khi nào cũng có thể dùng ngũ hành để giải thích hệ thống bát quái không?

Nếu về sau có thể hiểu được chính xác ý nghĩa của quẻ văn thì có phải đã có thể càng trợ giúp cho phá án hay không?

Tuy nhiên...

Triệu Ngọc suy nghĩ về hướng sâu xa hơn, lại bắt đầu nghi ngờ, có thể xem chuyện xe tải chở hàng chỉ như là một sự trùng hợp hay không?

Bởi vì theo suy luận bình thường thì nếu như mình không được đại sư cảnh báo trước, vẫn tiếp tục lái xe với tốc độ ngang tàng như trước đến giờ thì e là đã sớm rời khỏi cái giao lộ đó rồi, vốn chẳng thể gặp phải chiếc xe chở hàng đó đúng không?

Cho nên, Triệu Ngọc thật sự không biết rốt cuộc thì người coi quẻ, hay quẻ coi người nữa?

“Dựa vào tài liệu mà em có được...” Lúc này, Tăng Khả ôm máy tính xách tay nói: “Lâm Thừa Nghiệp cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, nhất là ở Phúc Lai này, ông ta đã nuôi không ít người, có lẽ trong tối đã sử dụng không ít thủ đoạn phi pháp rồi!”

Trên biển gió to, ca nô chạy như bay, Tăng Khả phải nói rất lớn thì mọi người mới có thể nghe được.

“Tuy nhiên, từ một ít đoạn trò chuyện phiếm cùng ghi chép đồ đã mua của ông ta.” Tăng Khả quay lại nói: “Sự hứng thú của ông ta với phong thủy, xem tướng coi bói không hề thua chị gái Lâm Triêu Phượng của mình chút nào cả!”

“Trong những năm gần đây, ông ta đã mua rất nhiều các vật cát tường liên quan tới phong thủy như ngọc bội, tràng hạt, tượng Phật vân vân, đều là một số tiền khổng lồ!”

“Ngoài ra, trước mỗi lần đưa ra quyết định quan trọng thì ông ta đều sẽ mời thầy phong thủy tới xem...”

“Cái đó thì có liên quan gì tới người họ Nhạc gì đó chứ?” Triệu Ngọc nâng cao giọng hỏi: “Người này theo Lâm Thừa Nghiệp được bao lâu rồi?”

“Em có thể tra được, mốc xa nhất mà hai người họ sử dụng thông tin liên lạc nhau là khoảng một năm trước đây!” Tăng Khả trả lời một cách chuyên nghiệp: “Còn nữa, đối với Lâm Thừa Nghiệp, Nhạc Vĩnh Niên chẳng những là có đạo pháp cao thâm mà dáng vẻ bên ngoài rất có phong thái, bất cứ lúc nào cũng có mấy đệ tử đi theo sau!”

“Chắc hẳn là Lâm Thừa Nghiệp rất tin tưởng ông ta. Dựa vào nhật ký trò chuyện thì mỗi lần Lâm Thừa Nghiệp liên lạc với Nhạc Vĩnh Niên đều dùng từ ngữ tự hạ thấp mình, vô cùng thành kính!”

“Nhìn đi, thế nào?” Thôi Lệ Châu đắc ý nói: “Nhạc Vĩnh Niên không dám dùng tên thật, lại còn có nhiều tay sai như vậy, không cần nói cũng biết đây nhất định chính là nhóm người lừa đảo mà sếp vẫn đang tìm kiếm rồi!”

“Hừ! Đám người này bày mưu cho Lâm Thừa Nghiệp, để ông ta nghĩ rằng quan tài treo sao Bắc Đẩu có thể hại chết người, vả lại còn khuyến khích ông ta sử dụng thuật yếm thắng để giúp ông ta giải quyết chị gái mình!”

“Chỉ cần Lâm Triêu Phượng có chuyện thì cả tập đoàn Vân Hải đều sẽ thuộc về Lâm Thừa Nghiệp!” Thôi Lệ Châu gật gù đắc ý: “Cho nên, Lâm Thừa Nghiệp bị ma quỷ ám, nghe vậy động tâm, quả nhiên sử dụng nhiều tiền để thực hiện thuật yếm thắng trên quan tài treo sao Bắc Đẩu!”

“Ừm... Tôi đang suy nghĩ, có lẽ đám tội phạm lừa đảo này thật sự giống như suy nghĩ trước đây của chúng ta, rất có thể, ý định ban đầu của bọn họ chỉ là gạt người chứ không phải là giết người!” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Có lẽ chuyện bọn họ tính toán ở nhà hỏa táng lâu như vậy chỉ để nghĩ xem một thi thể bán cho Lâm Thừa Nghiệp bao nhiêu tiền?”

“Đợi đến khi kiếm đủ thì bọn chúng đã chuồn từ lâu rồi, nào còn quan tâm đến sống chết của Lâm Triêu Phượng nữa!” Vừa nói, cô ta vừa tách ngón tay ra tính toán: “Một thi thể năm triệu, năm nhân bảy bằng ba mươi lăm, ba mươi lăm triệu? Còn có vụ mua bán nào hấp dẫn hơn cái này nữa?”

“Ừm... Hình như không ổn lắm thì phải!” Không ngờ, hôm nay Tăng Khả lại chống đối với Thôi Lệ Châu, lúc này mang theo nghi ngờ, nói: “Theo tôi đoán, bọn họ đã có đủ bảy thi thể từ lâu rồi, vậy thì phải sớm cao chạy xa bay rồi mới đúng chứ?”

“Vậy thì... Chỉ có một nguyên nhân thôi!” Thôi Lệ Châu gật đầu nói: “Lâm Thừa Nghiệp thấy chị ông ta còn khỏe mạnh, thình lình nảy sinh hoài nghi, cho nên mới khống chế mấy kẻ kia từ sớm?”

“Nếu lại không phải thì... Số tiền cuối cùng còn chưa thanh toán hết? Bọn họ muốn đàm phán trên thuyền?” Thôi Lệ Châu nói mạch lạc đâu ra đấy: “Nhưng ai có thể ngờ tới một cái cột điện lại bỗng dưng dập tắt mộng đẹp của bọn họ chứ?”

“Không, không đúng!” Tăng Khả lắc đầu: “Tôi cho rằng, cô suy nghĩ vẫn hơi đơn giản quá rồi! Tình hình thực tế chắc chắn sẽ còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”

“Mặc dù đã có chứng cứ, nhưng cá nhân tôi cho rằng Lâm Thừa Nghiệp sẽ không ngu ngốc đến mức tin tưởng vào thuật yếm thắng!”

“Sếp ơi, anh nói chuyện đi có được không?” Thôi Lệ Châu nghe thấy lời ấy, lập tức lôi kéo Triệu Ngọc, trách nói: “Mỗi lần đến thời điểm này, bọn tôi đã chẳng có chỗ để mà chen miệng vào rồi!”

“Nhưng hôm nay anh sao lại thế này? Sao chẳng thèm nói câu nào vậy?”

“Có gì hay mà nói?” Triệu Ngọc nhìn ra biển khơi ở xa xa, nói đầy thâm thúy: “Đợi lát nữa lên du thuyền, câu trả lời sẽ được công bố thôi! Bây giờ dù có đoán một trăm loại thì cũng chỉ có thể là suy đoán mà thôi!”

“Ấy...” Thôi Lệ Châu lầm bầm: “Trước đây dù có đoán mười nghìn loại thì anh cũng sẽ vô cùng hào hứng đoán mà!”

“Ừm... Tăng Khả này!” Đột nhiên, Triệu Ngọc nhớ tới một chuyện bèn hỏi Tăng Khả: “Cậu có thể nhìn ra tín hiệu điện thoại di động của Lâm Thừa Nghiệp và tín hiệu điện thoại của Nhạc Vĩnh Niên đã dừng lại trên chiếc du thuyền đó bao lâu rồi không?”

“Không thể làm được...” Tăng Khả khó xử trả lời: “Cần có sự phối hợp từ phòng kỹ thuật địa phương mới làm được! Tôi có thể gọi điện thoại cho họ, nhưng phải cần một ít thời gian!”



“À...” Triệu Ngọc trầm ngâm rồi ồ lên một tiếng: “Vậy thì xong rồi!”

“Đừng nha!” Bỗng nhiên, Thôi Lệ Châu nghe hiểu ý của Triệu Ngọc, vội hỏi: “Sếp à, anh đừng hù dọa tôi nha! Sao tôi lại cảm thấy đáng sợ như vậy chứ?”

“Anh... Không lẽ anh muốn nói là... Bọn họ... Tất cả bọn họ đều đã chết ở trên thuyền rồi?”

“Hả?” Tăng Khả hoảng sợ, suýt chút nữa đã ném máy vi tính vào trong nước luôn!

Thật ra thì Thôi Lệ Châu đã đoán đúng suy nghĩ của Triệu Ngọc rồi.

Triệu Ngọc cảm thấy, chỉ dựa vào chiếc xe tải chở hàng vừa rồi, vốn không thể trấn áp được sức mạnh của quẻ “Khôn Càn”, rất có thể, chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau nữa!

Nhắc tới đây, Triệu Ngọc càng cảm thấy không yên lòng. Hắn vội nhìn biểu hiện định vị trên điện thoại di động.

“Ừm...” Triệu Ngọc phát hiện, nếu cứ dựa theo biểu hiện của định vị thì chiếc du thuyền của Lâm Thừa Nghiệp hẳn đã có thể tiến vào trong tầm mắt hắn rồi!

Vì vậy, hắn vội nhìn ra ngoài xa xa, quả nhiên thấy được một chiếc du thuyền to lớn đang thật sự trôi trên biển khơi mênh mông.

Nhưng mà...

Này?

Ngay khi Triệu Ngọc phát hiện ra chiếc du thuyền thì chân mày lập tức nhíu chặt lại.

Bởi vì, hắn phát hiện một bên của chiếc du thuyền có một đám đông người đang quây lại, trong đó, cách ăn mặc của một số người nào đó còn rất là quen nữa?

Đây… Đây hình như...

Vì có thể thấy càng rõ ràng hơn, Triệu Ngọc vội vàng mở một cái ống nhòm tàng hình ra, nhìn về phía đó.

Con bà nó!

Sau khi nhìn một cái, Triệu Ngọc lập tức hoảng sợ vô cùng...

Đây là chuyện gì vậy chứ?

Chỉ thấy trên chiếc du thuyền ở phía xa xa có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đang bao vây xung quanh, toàn bộ những cảnh sát đó đều được trang bị đầy đủ cả, mà trong tay còn đang cầm súng nữa.

Nhìn kĩ thêm một chút thì những cảnh sát đó đã lấy còng tay ra, bắt người trên chiếc du thuyền!

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc sợ hãi, thầm nói, ông đây còn chưa lên xe mà! Đây là người nào mua vé trước thời hạn vậy?