Cuồng Thám

Chương 1215: Chương 1215CÒN CÓ NỘI GIÁN





Triệu Ngọc nhảy lên du thuyền đương nhiên là có lý do riêng của hắn.

Mặc dù nhìn thì có vẻ như Nhạc Vĩnh Niên sử dụng mưu ma chước quỷ để chạy trốn nhưng tình hình trước mắt vẫn chưa được sáng tỏ, Triệu Ngọc sợ trong này có bẫy!

Lỡ như kẻ chủ mưu không phải là Nhạc Vĩnh Niên, hoặc Nhạc Vĩnh Niên còn ẩn nấp trên du thuyền thì sao?

Cho nên, hắn quyết định đi theo du thuyền của Lâm Thừa Nghiệp cùng đuổi bắt Nhạc Vĩnh Niên. Như vậy vừa có thể truy đuổi kẻ hiềm nghi, cũng có thể bảo đảm Lâm Thừa Nghiệp không có gì mờ ám!

Á...

Chiếc du thuyền bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, mấy cô gái đẹp trên boong thuyền đều bị rung lắc như đóa hoa run rẩy, kêu la không ngừng...

Triệu Ngọc nhanh chóng leo lên boong thuyền, sau đó hỏi Lâm Thừa Nghiệp: “Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc thì ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc thì ông và Nhạc Vĩnh Niên có chuyện gì?”

“Hả? À ừm...” Lâm Thừa Nghiệp lúng ta lúng túng nói: “Nếu như cậu là cảnh sát thì hẳn đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi chứ? Đừng nói với tôi, cậu cũng là diễn viên được thuê tới nhé, bây giờ tôi không tin ai cả!”

“Con bà mẹ ông!” Triệu Ngọc rút súng lục ra: “Nói mau, vụ án thi thể nữ trong quan tài treo sao Bắc Đẩu có phải do ông làm hay không?”

Đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc rút súng ra, mọi người trên du thuyền đều không nén được sợ mà lùi về sau.

“Lại là vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu!” Lâm Thừa Nghiệp thở dài một hơi: “Tôi thật xui xẻo, dính tới cái quan tài treo sao Bắc Đẩu xui xẻo này! Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đây là thuyền của tôi, là lãnh thổ riêng của tôi, nếu cậu dám nổ súng thì tôi sẽ kiện cậu!”

“Đúng vậy...” Vệ sĩ của ông ta nói: “Đám cảnh sát giả ban nãy cũng có mang theo súng, nếu là vậy thì súng của bọn họ đều là giả đúng không? Vậy còn của anh, cũng chưa chắc là thật đúng không?”

“Mẹ kiếp, anh có muốn thử xem không?” Triệu Ngọc bất ngờ chĩa họng súng vào người này.

“Đừng, đừng!” Lâm Thừa Nghiệp vội xua tay rồi nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, tôi nói, tôi nói! Lần này, tôi thật sự đã bị lừa thê thảm rồi!”

“Đó chính là món đồ sứ Thanh Hoa, lớn chừng này...” Ông ta khoa tay múa chân: “Xoảng một cái đã bị đập vỡ! Tôi cứ cho là đứa cháu ngoại của mình làm! Nhưng lại không ngờ tất cả đều là bẫy rập của đám người đê tiện nham hiểm đó... Tức chết tôi mà!”

“Hả? Sứ Thanh Hoa?” Triệu Ngọc nghe mà vô cùng hoang mang, vội hỏi: “Này, ông nói vào ngọn nguồn được không? Nói kiểu đó, sao tôi nghe hiểu được?”

“Nói mau, rốt cuộc là thi thể nữ trong quan tài treo sao Bắc Đẩu có liên quan gì tới ông?” Vừa nói, Triệu Ngọc còn cố ý nhắm họng súng ngay ông ta nữa.

“Có, có, có...” Lâm Thừa Nghiệp vội gật đầu: “Tôi sai rồi, thật ra thì tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này! Là do tôi bị ma ám mới tin vào lời sàm ngôn của những kẻ đê tiện này, tôi đáng chết, tôi sai rồi!”

“Nhưng mà... Nhưng mà, nhưng mà...” Ông ta chắp tay nói: “Tôi cũng là người bị hại đó, toàn bộ những chuyện này đều là do một tay tên Nhạc Vĩnh Niên đáng chết đó sắp đặt hết! Lừa gạt tôi suốt hơn một năm, bẫy tôi bao nhiêu tiền như vậy!”

“Mau bắt lấy gã, bắt gã thì sẽ biết được hết tất cả sự thật!”

Hả?

Trong lòng Triệu Ngọc chấn động, như vậy có thể thấy lần này hắn đã tìm đúng người rồi! Vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu chính là do Lâm Thừa Nghiệp và tên Nhạc Vĩnh Niên này gây nên.

“Bạch Lãng!” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy còn Bạch Lãng thì sao? Ban nãy, người này có ở cùng với Nhạc Vĩnh Niên hay không?”

“Hửm? Bạch Lãng?” Lâm Thừa Nghiệp lắc đầu: “Chưa nghe nói tới bao giờ, người này là ai? Các cậu...” Ông ta vội hỏi thuộc hạ của mình: “Các cậu đã nghe nói tới người này chưa?”

Mọi người đều lắc đầu.

“Có lẽ gã là đồng bọn của Nhạc Vĩnh Niên.” Triệu Ngọc buông súng xuống, chuẩn bị lấy điện thoại mở ảnh Bạch Lãng ra.

Nhưng không ngờ ngay tại lúc này, bỗng nhiên du thuyền có tiếng ầm vang truyền tới, tốc độ đột ngột tăng lên gấp mấy lần...

“Đúng vậy!” Lâm Thừa Nghiệp chạy nhanh ra hành lang nhìn về phía trước, trong miệng còn lớn tiếng nói: “Có thể lái nhanh hơn, lái nhanh hơn, đuổi theo đám chết tiệt đó cho tôi!”

Triệu Ngọc cũng chạy đến đó nhìn, nhưng lại phát hiện đường đi của du thuyền có vấn đề. Ca nô của đám Nhạc Vĩnh Niên là chạy về phía bên trái, nhưng du thuyền lại hướng về phía đất liền bên phải.

“Này, lệch hướng rồi, lệch hướng rồi!”

Lâm Thừa Nghiệp cũng phát hiện vấn đề này, vội đi dọc theo bậc thang leo đến buồng lái, định nhắc nhở thuyền trưởng.

Nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Lâm Thừa Nghiệp lôi kéo cửa khoang mấy lần mà cửa khoang vẫn không mở ra được.

“ĐM, chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên, Lâm Thừa Nghiệp nhận thấy không ổn, vội áp sát cả gương mặt lên lớp kính thủy tinh, nhìn vào bên trong buồng lái.

“Không xong rồi!” Trong giây lát, ông ta lại ngửa đầu hô to: “Sao lại không có người? Thuyền... Thuyền trưởng đâu rồi?”

“Hả?” Triệu Ngọc vừa nghe liền thấy bất thường, vội chạy tới buồng lái xem thử, lúc này mới nhìn thấy bên trong buồng lái không có một bóng người.

Vừa nhìn thấy tình huống này, bọn thuộc hạ của Lâm Thừa Nghiệp đã lập tức tản ra bốn phía, đi tìm thuyền trưởng.

Nhưng tìm cả buổi trời vẫn chẳng tìm thấy được dù chỉ là một cái bóng dáng!

Vù vù vù...

Vào giờ phút này, tốc độ của du thuyền vẫn còn đang tăng nhanh, đã sắp không vững vàng, thân thuyền rung trái lắc phải, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ nát ra vậy!

“Thật độc ác!” Đột nhiên, Lâm Thừa Nghiệp hiểu ra, nói với Triệu Ngọc: “Vậy mà đám người độc ác này đã mua chuộc thuyền trưởng của tôi rồi! Đây là... muốn đưa tôi vào chỗ chết sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Ông ta quát to với đám thuộc hạ: “Mau đập vỡ ra cho tôi!”

Bọn thuộc hạ vội phân tán ra bốn phía, đi tìm các dụng cụ như búa để đập lớp kính thủy tinh ra.

“Này? Này, này, này...” Không ngờ, một vệ sĩ trong số đó vừa định xuống mũi thuyền thì lại đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ! Vội hô lên: “Ông chủ, ông chủ! Nhìn mau, nhìn mau này...”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức sợ tái mặt không còn chút máu. Chỉ thấy ở phía trước có một chiếc du thuyền đang lái từ bên phải sang trái, đó là du thuyền chuyên dùng để chiêu đãi khách du lịch, trên boong thuyền ngắm cảnh trên dưới tổng cộng ba tầng đều đang đứng đầy người!

Hả?

Triệu Ngọc sợ tới mức cứng mồm cứng lưỡi, cả người ngớ ra!

Nếu như đụng vào thì thiết tưởng hậu quả sẽ không thể lường được!

Con bà nó! Triệu Ngọc siết chặt nắm tay, như vậy mới hiểu được, thì ra kiếp nạn thật sự… đang chờ hắn ở chỗ này đây!

Máy... Máy tăng tốc!

Đây là phản ứng đầu tiên theo bản năng của Triệu Ngọc, máy tăng tốc cũng có thể làm giảm tốc, nếu như có thể giảm tốc độ của chiếc du thuyền này lại thì sẽ không đâm sầm vào chiếc phía trước rồi!

Khi đó, Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý xong hết thảy rồi, cho dù có giảm bao nhiêu phần trăm thì cũng phải dừng du thuyền lại,

Nhưng sự thật lại vô tình vả mặt hắn một lần nữa, tìm được máy tăng tốc nhưng khi ném lên du thuyền thì lại xuất hiện phản ứng không có hiệu lực.

Hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc, phương tiện giao thông này có chứa nguy hiểm đến con người cho nên không có hiệu lực sử dụng.

WTF!

Triệu Ngọc phiền muộn, không ngờ ngay cả một cơ hội tăng cường mà hệ thống cũng không cho hắn!

Loảng xoảng!

Khi người nào đó vung vẩy búa thoát hiểm thì cửa khoang bằng thủy tinh của buồng lái đã bị đập vỡ, người nọ vươn tay vào, cuối cùng cũng mở được cửa khoang từ bên trong.

“Tắt! Tắt, tắt, tắt!” Lâm Thừa Nghiệp vọt vào trong như điên, tay chân luống cuống mà chỉ vào rất nhiều nút trong buồng lái nhưng không biết nên ấn xuống cái nào.

Lúc này, tình hình đã khá nguy cấp rồi cho nên Triệu Ngọc lập tức hét lớn, vươn tay bắt được bánh lái, quát: “Tắt cái gì mà tắt? Rẽ ngoặt trước rồi nói sau... Ối...”

Nhưng không ngờ là hắn đã dùng hết sức kéo bánh lái nhưng bánh lại vẫn không hề nhúc nhích.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, theo chiếc thuyền Triệu Ngọc đang đứng tăng tốc độ như bay thì chiếc du thuyền to lớn phía trước đã gần ngay trước mắt, mắt thường có thể thấy được sắp đụng vào rồi!

Á...

Bọn thuộc hạ của Lâm Thừa Nghiệp lập tức phát ra tiếng kêu tuyệt vọng...